Khi Hạ Du đi tới bên bức tường ngó nhìn thì không thấy ai hết cô liền nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
Rõ ràng khi nảy có nghe tiếng nói của một cô gái mà tại sao bây giờ thì không thấy ai cả? Không lẽ mình bị ảo giác sao? Rõ ràng mọi người đều nghe mà.
Lắc đầu, Hạ Du gạt bỏ nó qua một bên mà đi về phía mọi người đang đứng.
“Sao thế?”
Thấy vẻ mặt cô hoang mang nên Thành Dương lên tiếng hỏi.
“Không có gì đâu anh, mà anh ăn sáng chưa? Đi ăn với tụi em nè!”
“Đúng rồi đó ,sẵn tiện đi chung với bọn em cho vui” Mộng Tiệp cũng xen vào nói.
Minh Vũ thấy Mộng Tiệp hớn hở rủ Thành Dương mà mặt đen lại, dám rủ trai trước mặt chồng tương lai, mày gan lắm rồi vợ à.
“Cũng được, dù sao anh cũng đang đói nếu tụi em không ngại thì có thể cho anh đi cùng."
“Ngại chứ sao không ngại, ba đứa đi chơi tự nhiên có người lạ vào đi chung.”
Minh Vũ nghe xong liền nói khích Thành Dương làm cho Hạ Du và Mộng Tiệp mặt sa sầm lại.
“Mày nói vậy mà được hả Vũ? Đây là bạn tao đấy, mày nên tôn trọng xíu đi."
Sau khi Hạ Du nói xong thì Mộng Tiệp đi lại kéo mạnh lỗ tai Minh Vũ lên rồi quát cậu:
“Mày muốn kiếm chuyện phải không thằng chó?"
“Ai kêu mày bỏ mặt tao mà đi tán trai."
“Ai bỏ mày? Mà mày có là gì của tao đâu mà tao phải quan tâm? Khôn hồn thì câm miệng lại cho bà."
Cậu tức lắm nên mạnh miệng cãi lại.
“Mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tro-thanh-chong/1813212/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.