Trên xe, Nguyễn Tuấn chở Thục Quyên về nhà, có luôn cả Lê Mộng Thủy ngồi bên cạnh, nàng im lặng suốt quãng đường. Chợt như nghĩ ra điều gì đó, Thục Quyên bèn mở lời hỏi.
- À mà chị Thủy, suốt bấy lâu em không thấy chị mặc gì khác ngoài bộ áo dài này, vì sao vậy?
Lê Mộng Thủy nghe câu hỏi mà không khỏi phì cười, nàng đáp.
- Vì khi ૮ɦếƭ chị đã mặc chiếc áo dài này, vả lại chị là ma, làm sao có đồ mới được?
Thục Quyên gật gù như đã hiểu.
Thế nhưng Nguyễn Tuấn ở ghế lái lại hehe cười với giọng điệu thần bí, anh cao giọng phán thẳng một câu.
- Là ma nữ thì đúng, nhưng không có đồ mới được thì cũng chưa chắc à nha! Hehe.
Lê Mộng Thủy lườm anh, nàng tỏ ra chán ghét bảo.
- Nhóc cười gian xảo quá, khôn hồn thì đừng có âm mưu gì với dì đây!
...
Nói là âm mưu thì cũng không hẳn, nhưng cả Thục Quyên và Nguyễn Tuấn đều đồng loạt hiểu ý nhau, không bàn cãi thêm, trước khi về nhà Thục Quyên, anh cố ý rẽ sang một con đường nhỏ nơi có tiệm vàng mã ngay cuối phố. Tại đây, ông lão bán hàng đã nhiệt tình giới thiệu cho họ đủ loại vàng mã từ bình dân cho tới cao cấp, phong phú tới mức cả ba trố mắt ra nhìn không kịp chớp.
Ông lão còn chu đáo nói qua về cách thức đốt vàng mã đúng đắn nhất, nghe nói sử dụng cách này thì người thân dưới địa phủ chắc chắn nhận được. Nếu là nam giới, đốt thêm vài nô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-trinh/2283035/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.