Ngồi trong xe, mấy tia nắng rọi vào phủ lên gương mặt Trịnh Thục Đoan một tầng ánh sáng vàng vọt, đây chính là thứ ánh sáng của sự hối hận muộn màng, bao nhiêu câu giá như bây giờ cũng chỉ là vô nghĩa, trên đời này thử hỏi làm gì có nhiều giá như đến thế...?
Tay cô vẫn đang ôm ghì chiếc áo dài màu hồng nhạt thân quen, chiếc áo vẫn còn lưu hương người con gái có tình có nghĩa đã bôn ba khắp Nam Kỳ lục tỉnh suốt 3 năm kiếm tìm cô. Và ngày gặp lại, cô ban cho nàng phũ phàng cay nghiệt, cô dằn vặt nàng đến tận cùng tâm can, đối xử với nàng bạc bẽo vô ngần. Vậy mà nàng lại viết trong sổ tay của mình rằng...nàng yêu cô...
Ôi, tại sao Lê Mộng Thủy lại có thể yêu người đàn bà hồ đồ này chứ? Tại sao nàng không oán hận cô đi? Nếu vậy, chắc bây giờ cô sẽ đỡ cuống cuồng hơn!
Suốt quãng đường di cô cứ khóc mãi, khóc thảm khóc thê, đến mức bác tài xế phải ú ớ lên mấy tiếng ý hỏi cô làm sao vậy? Cô có ổn không? Không! Làm sao Trịnh Thục Đoan có thể ổn được khi cô đã trách lầm Lê Mộng Thủy, cô Thủy của mình Làm sao cô có thể ổn được khi chính tay mình đã đưa nàng vào tử lộ!
Liệu còn cơ hội nào để cứu vãn hay chăng?
Chiếc xe Huê Kỳ rẽ vào con đường nhỏ vắng vẻ hoang vu, nó cứ lắc lư lăn bánh trong sự hối thúc dồn dập của Trịnh Thục Đoan. Cho tới khi gian nhà dành riêng cho Trịnh Kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-trinh/2283021/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.