Lúc đêm đã buông dần, trống năm cang khẽ điểm từng hồi, và khi bóng trăng đã lên cao tới tận đọt tre thì Trịnh Kiến Trạch cũng trở về nhà. Vừa bước qua ngạch cửa hắn đã liền cảm nhận được nỗi linh tính bất thường chẳng mấy tốt lành, đó hẳn là cái linh tính mà một gã thầy bùa như hắn nên có.
- Thục Đoan! Thục Đoan, em đâu rồi!
Còn chưa kịp lau mặt, thay đổi xiêm y cho khỏe người, hắn đã đứng nguyên vị ở nhà trước lớn tiếng réo gọi Trịnh Thục Đoan.
Rất nhanh chóng, cô xuất hiện với vẻ mặt lấm lét e dè, rõ ràng đã tiếp thêm phần chân thật để nói lên rằng linh cảm tồi tệ của hắn là chính xác!
- Đã xảy ra chuyện gì?
Trịnh Kiến Trạch lên tiếng bằng giọng điệu tra xét.
- Dạ...cái lọ sứ ở nhà sau...
Vừa nhỏ giọng trả lời, Trịnh Thục Đoan vừa lấy từ trong túi áo lụa ra chiếc lọ sứ bị mẻ ở miệng. Trông thấy thứ vốn dĩ thuộc về sở hữu của mình, thứ mà mình dày công cực khổ điều chế, rốt cuộc còn chưa kịp hấp thụ đã bị...
Thời khắc này, trong bộ veston trắng tinh tươm, Trịnh Kiến Trạch đã hoàn toàn mất đi vẻ điềm tĩnh lịch thiệp ngỡ như là dĩ nhiên của mình, thay vào đó! Mặt mày hắn đỏ tím lên vì tức giận, đôi mắt trợn trừng tựa hồ một con Cú Vọ đang chực chờ săn mồi trong đêm đen u ám. Giọng hắn gằng xuống, giống như đang kịch liệt khắc chế để bản thân đừng xuống tay sát nhân lúc này!
- Tao biết mày không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-trinh/2283005/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.