Chương trước
Chương sau
Về phía Trịnh Thục Đoan, lúc này cô đang ngồi trên dãy ghế gỗ ở một góc sân chùa, vì đi theo Trịnh Kiến Trạch suốt ba năm qua nên cũng học được nghề y, tự mình xoa bấm các điểm huyệt trên trán, rốt cuộc cũng dần lấy lại được tỉnh táo.
"Quái lạ, sao hai người đó vẫn chưa về nữa?"
Linh cảm có chuyện chẳng lành, Trịnh Thục Đoan cất bước ra lại bờ hồ ban nãy xem sao thì mới bàng hoàng phát hiện ngay bên dưới là Lê Mộng Thủy và Diệu Khanh đang ngụp lặn trong nước, tình cảnh vô cùng hiểm nguy!
Trong giây phút sinh tử nhưng vẫn còn giữ được bình tĩnh, Trịnh Thục Đoan biết với khả năng bơi lội của mình chắc chắn không thể nào một lúc cứu được cả hai người đang chòi đạp kịch liệt giành giật sự sống kia. Vậy nên cô vừa chạy lại hướng chùa vừa không ngừng lớn tiếng truy hô cầu cứu, may thời các bà con gần đó nghe thấy và lập tức ùa ra vớt người.
Lúc Lê Mộng Thủy và Diệu Khanh được vớt lên khỏi mặt nước thì cũng là lúc Lê Mộng Thủy đã bất tỉnh nhân sự mất rồi! Chỉ có Diệu Khanh là còn nằm dài trên thảm cỏ sặc sụa ho hen.


Trịnh Thục Đoan khẩn trương lắm, cô làm mọi cách sơ cứu hòng mong níu kéo lại được mạng sống của Lê Mộng Thủy. Đang tập trung căng thẳng là vậy thì chợt Diệu Khanh nghẹn ngào thốt lên mấy lời tố giác rằng.
- Con Thủy! Là con Thủy nó xô tôi xuống nước, là nó...nó muốn gϊếŧ người!
Vừa dứt câu, đồng loạt mọi người có mặt đều hướng mắt nhìn về phía Lê Mộng Thủy đang nằm, Trịnh Thục Đoan vừa dùng sức nhấn vào tim nàng lại vừa lớn tiếng quát Diệu Khanh.
- Hồ đồ! Cấm cô nói chị Thủy như vậy!!!
Hẳn vì trong lúc quá đỗi khẩn trương nên Trịnh Thục Đoan chẳng còn màng tới kiểm soát lời nói, cứ như vậy mà kêu một tiếng "Chị Thủy".

Đầu cổ Diệu Khanh ướt nhẹp như con chuột lột, vẫn ngoan cố cắn xé không buông!
- Cô mới hồ đồ! Cô bị nó gạt rồi, là do tôi muốn kể cô nghe tất cả sự thật về nó nên mới bị nó xô xuống hồ thủ tiêu!!!
Đến đây, Trịnh Thục Đoan sững người khựng lại, cô nhìn Lê Mộng Thủy đang nằm trên tay mình dung nhan tái nhợt, rồi lại nhìn về phía Diệu Khanh.
- Cô nói...sự thật gì?
Diệu Khanh tỏ vẻ đáng thương, ho sặc mấy tiếng rồi mới đáp.
- Tôi...tôi không đành lòng giấu giếm cô nữa, dù sao bây giờ gánh hát cũng không còn rồi, nên là...
- VÀO ĐỀ CHO NHANH!!!
Diệu Khanh giật nảy mình, run run vào thẳng vấn đề, chính bản thân cô cũng không biết được sự ác ôn gian trá này của mình sẽ dẫn tới hậu quả thương tâm nào cho người vô tội.
- Nó với hai Điệp chuyên thông đồng với nhau bán mấy đứa con gái tơ như cô hồi xưa cho mấy gã phú hào quan chức Tây Dương. Năm ấy nó tốt với cô là để lừa gạt cô thôi, để cô tin tưởng nó, và rồi nó sẽ càng dễ dàng ra tay! Sự thật tất cả mọi chuyện là vậy đó...
Những bà con vây quanh bắt đầu xì xầm bàn tán, đa số đều mắng nhiếc Lê Mộng Thủy coi bộ tịch xinh đẹp tựa thiên tiên mà hoá ra lại là độc phụ nhân tâm, thật đáng sợ!


Trịnh Thục Đoan nghe tiếng tim mình tan vỡ thành từng mảnh vụn li ti.
Bàn tay cô run rẩy chạm lên gò má lạnh ngắt vì nhiễm nước của nàng, từng ngón tay lướt qua vành môi, cứ tựa như đang muốn tạc khắc từng đường nét gương mặt diễm lệ ấy vào lòng dạ. Lại men dần xuống bả vai, chạm vào chiếc áo dài hồng màu nhạt đó, rồi lại chạm tới chiếc dây chuyền cẩm thạch chính tay mình đã tặng nàng mới đây. Từng cử chỉ đều không giấu được bi ai đau đớn...
Trịnh Thục Đoan chậm rãi khép mắt lại, cô hít vào một hơi thật sâu, sâu đến mức như muốn hít hết sương bụi trần ai vào phế phổi.
Đến khi cô lần nữa mở mắt ra thì trong đôi tròng mắt chỉ còn chứa đựng toàn bộ uất hận dại cuồng, từng tia máu căng cứng ẩn ẩn hiện hiện, nhìn cô lúc này không khác chi một con dã thú đói mồi!
Diệu Khanh dè chừng, tay ôm tim, mắt láo liên ngó nghiêng chờ đợi xem phản ứng.
Chợt đâu, có tiếng người vô cùng quen thuộc hớt hải vang lên.
- Thục Đoan, Thục Đoan! Em tôi đâu rồi, em tôi có sao không!!!?
Là Trịnh Kiến Trạch! Không biết ai đó đã vô cùng nhanh chóng đem tin tức ba người phụ nữ này gặp chuyện bên bờ hồ đem đi truyền báo cho nhà hương quản Lý và Trịnh Kiến Trạch, vậy nên rất nhanh hai người đã phóng xe Huê Kỳ có mặt tức khắc.
Chen vào vòng người, Trịnh Kiến Trạch mừng rỡ khi thấy em gái vô sự, có điều còn nằm im thiêm thϊếp ở kia chính là Lê Mộng Thủy.
- Cô ta sao vậy?
Trịnh Kiến Trạch buộc miệng hỏi.

- Ngợp nước, ngất, lát tỉnh.
- Còn em bị sao vậy?
- Không sao, về nhà thôi anh.
Bên cạnh nhau bấy lâu, Trịnh Kiến Trạch đã sớm thấu tỏ tánh ý em mình, nghe Trịnh Thục Đoan nói vậy thì cũng chẳng dò hỏi gì thêm. Hắn khẽ gật đầu chào từ giã lão hương quản Lý ở cách đó không xa đang ôm ấp Diệu Khanh rồi đỡ dậy em mình.
- Mà còn Lê Mộng Thủy thì sao đây? Anh không bế cô ta đâu à!
- Không cần, để em.
- Em...?
Dứt lời, Trịnh Thục Đoan liền cúi xuống bế Lê Mộng Thủy lên, màn này diễn ra trước mắt bà con dân chúng thì gây ra không ít khó chịu, họ bảo với nhau rằng "Đàn bà con gái ai lại đi bế nhau kiểu đó chớ!" Nhưng bỏ hết ngoài tai những lời thị phi xét nét, Trịnh Thục Đoan vẫn bế nàng đi một mạch ra xe, thậm chí còn chưa từng dừng lại để chào hương quản Lý, vậy nên chính cô cũng không thấy được vẻ mặt đắc thắng vô cùng tận của Diệu Khanh lúc này!
...
Suốt quãng đường về ngồi trên xe Trịnh Thục Đoan chẳng hề mở miệng lên tiếng dù chỉ nửa lời. Trong lòng cô bấy giờ ngàn vạn lần phức tạp, oán hận cùng xót xa đan xen chồng chéo lên nhau khiến cho tâm cô rối rắm hơn cả tơ vò.
Lê Mộng Thủy vẫn còn tựa đầu lên vai cô, ban nãy nàng đã tỉnh lại rồi, nàng nói mớ mấy câu nghe chi chẳng rõ. Trịnh Thục Đoan sầu muộn xiết bao, dẫu cho cô có giỏi diễn tuồng lạnh lùng vô cảm xuất thần cách mấy thì vẫn chẳng thể lừa gạt được lương tâm. Một lương tâm, một tâm khảm chỉ mong cầu bình an yên ổn, chỉ ước nguyện cùng Lê Mộng Thủy đạm bạc bên nhau, chỉ vái trời khẩn Phật cho nàng chẳng phải cừu nhân thù địch gây ra nỗi tủi nhục cho đời mình, ấy vậy mà...


Ừm thì cô không tin tưởng Lê Mộng Thủy, nhưng phần nào đó trong lòng vẫn hy vọng người gây nên oan nghiệt chẳng phải là nàng. Thế mà bây giờ sự thật phơi bày, cô biết tính làm sao đây? "Trịnh Thục Đoan à, Ngô à, mày phải tính làm sao đây!?"
...
Tối muộn, chiếc Huê Kỳ mới rẽ vào cánh cổng quen thuộc của nhà họ Trịnh.
Trịnh Kiến Trạch ôm thùng thuốc bước ra, liền đó tài xế cũng theo thói quen mở cửa cho Trịnh Thục Đoan. Nhưng lần này cô đắm mình suy nghĩ đến mức quên luôn cả mình đã về tới nhà mà vẫn cứ ngồi lì trong xe.
Khi bác tài xế ú ớ ra hiệu gọi thì cô mới giật mình tỉnh trí.
Lúc vừa định bước ra thì chợt đâu có tiếng cộp cộp vang lên đằng sau cốp xe đánh động!
Trịnh Thục Đoan khẽ khàng bước ra khỏi xe, Trịnh Kiến Trạch lại bắn cho bác tài xế cái nhìn đầy ẩn ý. Hiểu được, ông ấy bèn khom người rút dưới ống giày ra một con dao găm sắc lẹm, hướng cốp xe cẩn trọng đi tới.
Lăm le con dao trong tay phải, tay trái lại dè chừng mà bật chốt mở cốp, nấp cốp xe vừa bật lên thì liền đó con dao găm cũng dứt khoát hạ xuống...
Nhưng!
Bác tài xế bất ngờ dừng tay lại, bỗng đâu từ trong cốp xe lại chui ra một cậu nhóc chừng tám chín tuổi, đầu trọc lóc bóng lưỡng, nước da ngâm đen nhưng đôi mắt lại to tròn sáng ngời giống hai viên bi vậy! Nhóc con này lật đật chui ra khỏi cốp xe, để lộ bộ y phục đắp thân dành cho các nhà sư, nhóc con mếu máo.
- Huhu, đây là đâu vậy? Sư phụ, sư phụ ơi...


Mọi người chưng hửng, Trịnh Kiến Trạch nheo mắt dòm.
- Con cái nhà ai đây?
Vừa lúc đó, Lê Mộng Thủy cũng lờ mờ mở mắt ngó trông.
- Cô ba, chúng ta đang ở đâu vậy...?
...
Ở nhà trước, ba người Trịnh Kiến Trạch, Trịnh Thục Đoan, Lê Mộng Thủy ngồi cùng một dãy đang chăm chú quan sát chú tiểu kia ừng ực uống sữa nóng. Có lẽ vì sữa ngon đến mức chú ấy uống quên luôn trời đất, quanh miệng vương đầy hết cả, lúc ực xong một hơi còn định lấy tay quẹt sữa trên mép nhưng đã bị Lê Mộng Thủy ngăn lại.
Nàng lúc này đã thay ra bộ bà ba trắng muốt, cùng với Trịnh Thục Đoan trông không khác gì. Tìm trong túi nhỏ lấy ra khăn tay đưa cho chú tiểu nhưng ngược lại đã bị đối phương cư tuyệt.
- A di đà Phật! Sư phụ có dạy không được chạm vào các nữ thí chủ, dù là đồ vật cũng không được, tiểu tăng xin nhận hảo tâm của cô!
Nghe vậy, Trịnh Kiến Trạch và Lê Mộng Thủy bật cười thành tiếng, duy nhất chỉ mỗi Trịnh Thục Đoan là âm trầm.
Trịnh Kiến Trạch lắc đầu hết nói nổi, tự giác đưa khăn tay của mình cho chú tiểu, và lập tức chú ấy nhận lấy, còn rất lịch sự chấp tay cảm tạ.
Hỏi ra mới biết, chú tiểu này vốn là tiểu tăng ở ngôi chùa Khmer bên Trà Vinh, lại nghịch ngợm vô cùng, thấy chiếc xe Huê Kỳ lạ lẫm thì liền chui vào trong xem thử, chui đâu không chui lại đi chui vào cốp. Ban đầu còn cảm thấy thú vị, định bụng lẫn trốn một lát cho các sư huynh hoảng hồn đi tìm, ai ngờ ấm áp yên tĩnh ngủ quên lúc nào chẳng hay, may thời có lỗ hổng nho nhỏ ở chỗ đóng biển số nếu không chắc đã toi đời vì ngợp thở.
Đến khi thức dậy không thể chui ra được mới bắt đầu hoảng loạn đạp đá om sòm, vừa hay lúc đó bác tài xế đã mở cốp, nếu không dừng tay kịp lúc ắt hẳn gây ra án mạng không đáng rồi!
- Cảm ơn ba vị thí chủ đẹp người đẹp nết đã cho tiểu tăng ly sữa nóng vô cùng ngon miệng này! Nguyện sẽ không quên, cầu xin Phật Tổ hộ trì cho thiện tâm của ba vị, còn bây giờ xin phép cho tiểu tăng được trở về lại chùa.
"Cứ y như ông cụ non vậy, đáng yêu quá." Lê Mộng Thủy cười thầm trong bụng.
- Không được, nhóc chưa thể về!
Trịnh Thục Đoan thình lình lên tiếng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.