Sáng sớm tinh mơ, Trịnh Kiến Trạch đã ở trước cửa buồng Trịnh Thục Đoan đập cửa. Hắn càng sốt ruột bao nhiêu thì hai thiếu nữ bên trong càng quỡn đãi bấy nhiêu, có lẽ vì vẫn còn dư âm mệt mỏi chưa tan của ngày hôm qua.
Đến khi Trịnh Thục Đoan mở cửa thì trời bên ngoài đã sáng bửng, ngó qua bộ tịch trông cô thong thả lắm.
- Mới sáng sớm anh hai đập cửa om sòm làm gì? Từ từ người ta ra.
Trịnh Kiến Trạch nhăn nhó.
- Hồi khuya anh nhận được điện tín, ông hương quản ở Trà Vinh có đứa con trai bị sốt li bì, khuya này còn lên cơn động kinh nữa. Chúng ta phải mau chóng tới đó xem thử, trẻ con ở tuổi này sốt như vậy nguy hiểm lắm đó đa, không giỡn ngươi được đâu!
- Rồi rồi, em với cô ấy ra liền, anh vô xe trước đi, anh mới chậm chạp đó!
Dứt lời, Trịnh Kiến Trạch hấp tấp vừa thắt cà vạt vừa hối hả chạy ra chiếc Huê Kỳ bóng loáng.
Trịnh Thục Đoan đứng bên ngạch cửa cong môi, hướng mắt nhìn vào buồng phòng ngóng đợi Lê Mộng Thủy bước ra. Và khi nàng xuất hiện trong bộ áo dài hồng nhạt ấy, tròng mắt cô sáng rỡ lên như ánh sao trời chói rạng giữa đêm hôm, "Đẹp quá..."
Chắc có lẽ lâu quá rồi Lê Mộng Thủy không còn trâm vắt lược cài, điểm trang nhan sắc nữa, thế nên hiện thời khi xuất hiện lại trong dáng vẻ cao sang tú lệ thì nàng có chút thẹn thùng ấp e.
- Sao nhìn tôi dữ vậy? Xấu xí lắm sao?
Trịnh Thục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-trinh/2282996/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.