Cô đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy anh hai tiến đến bế mình lên đi vào bệnh viện. Vết thương không sâu lắm nhưng có hơi rát một chút. Hơn nữa cô còn là bác sĩ, vết thương nhỏ như thế này chỉ cần sát trùng rồi dùng một miếng băng gâu là có thể giải quyết nhưng bố mẹ cô lại cứ làm quá lên. 
Được đưa vào bệnh viện chỉ vì một vết thương nhỏ lại còn được anh hai bế vào họ có chiều cô quá không. Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của họ cô đột nhiên hối hận, nhẽ ra cô nên cẩn thận một chút. 
Sau khi bác sĩ băng bó vết thương xong mấy người mới thở phào nhẹ nhõm. Bố mẹ cô cứ bắt cô nằm viện vì cái vết cắt nhỏ xíu này. Nhưng cô kiên quyết đòi về, cô là bác sĩ cô thích cứu người nhưng cô không thích ngủ ở bệnh viện vì về đêm rất nhiều người sẽ ra đi, mà thân làm bác sĩ không còn cách nào khác ngoài nhìn họ dần dần trút hơi thở cuối cùng. 
Lúc này bố đi lấy thuốc mẹ đi mua cháo còn anh hai đi lấy xe. Chỉ có cô ngồi một mình trên băng ghế dài của bệnh viện. 
Đang đung đưa bàn chân của mình, nhìn thấy một đôi giày da xuất hiện trước mặt mình cô lập tức ngẩng đầu lên nở nụ cười thật tươi, “ Trung sao anh ở đây.” Nói xong cô ngồi bật dậy ôm lấy cổ anh. 
Anh cũng đỡ eo cô, nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lùng, “ Anh nghe nói có cô bé nào đó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tinh-mong-manh/2866241/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.