Bà không một chút nào mặn nồng trả lời cô cả mà chỉ tập trung vào con trai mình, bà thương xót nói, “ Có phải mấy tháng nay ăn không ngon không, con trai mẹ có người yêu mà cũng như không, không biết chăm sóc cho nó gì cả. Không như con Thư lúc nào cũng hỏi han...” 
Lương Văn Trung vội vàng ngắt lời, “ Mẹ, mẹ nói cái gì thế. Vào nhà thôi.” Nói xong anh một tay nắm lấy tay cô một tay ôm vai mẹ mình vào nhà. 
Hoàng Thanh Huyền như người lạ trong câu chuyện của anh và mẹ anh nên chỉ có thể ngồi nhâm nhi tách trà, vốn say xe nên cô muốn xin phép vào giường anh ngủ một giấc nhưng lúc này mẹ anh bà Nụ lên tiếng. 
“ Cháu là Thanh Huyền à, hôm nay cháu về đây quý hoá quá! Nhưng bác không biết cháu về đến là mấy giờ nên chưa có chuẩn bị cơm.” 
Anh nghe thấy thế liền đứng dây, “ Để con đi nấu cho... Huyền bị say xe hơi mệt” 
“ Sao con cứ tranh giành thế mẹ đang nói chuyện với cháu Huyền mà. Đúng không cháu” 
“ Dạ, vâng cháu không sao đâu ạ, để cháu đi nấu.” Cô nhấc mông khỏi ghế rồi đi xuống bếp, nhà anh còn dùng bếp củi nên cô chất mãi mà nó không cháy, bật lửa dùng lâu quá nóng nên khiến cô còn phỏng tay. 
Lúc này trên phòng khách truyền đến tiếng tíu tít của một cô gái hơn nữa cô gái này còn làm cho bà Nụ không cười được ngớt. Đây không phải cô bé 2 năm trước mà cô gặp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tinh-mong-manh/2866233/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.