Bà không vui vẻ đáp, “ Lên lâu rồi, tôi mà để chị ở riêng với thằng bé thì chắc chết đói đi làm mất thôi.” 
“ Mẹ, con xin lỗi hôm nay con hơi mệt, ngày mai con sẽ cố gắng dậy sớm ạ.” 
“ Cơm tôi nấu để phần trong bếp rồi, đừng có mà ra ngoài ăn cho phí tiền của ra.” Thấy cô đi vào bếp bà nói luôn. 
“ Vâng ạ, con biết rồi.” Thế nhưng không hề có việc bà để phần như bà nói, thức ăn chỉ còn là cơm vón cục cộng với bát nước canh rau luộc. Hoàng Thanh Huyền thở dài một cái, xem ra cô không dậy nấu ăn nên bà đang cố ý nói với cô: Không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn... Nhìn cơm canh này cô cũng không nuốt nổi. 
Cô vào phòng thay quần áo xong xuôi ra vẫn thấy mẹ ngồi nói chuyện rất vui vẻ, “ Mẹ con đi lên trạm xá một chuyến để nhận việc nhé ạ.” Mấy hôm trước Lương Văn Trung đã dẫn đường cho cô lên trạm xã nên cô sẽ lấy xe máy để tự đi. 
“ Ừ, lúc nào về thì đi vào chợ mua ít rau củ về nấu bữa trưa.” 
“ Mẹ, nhưng con chưa biết chợ ở đâu ạ.” 
Bà Nụ không kiên nhẫn quát lên, “ Không biết đường thì không biết hỏi à, có miệng để làm gì.” 
“ Vâng ạ.” 
Lên đến trạm xá cô nhận chức vị trí đồ dùng làm việc xong cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô tự nhủ với lòng mình: Bắt đầu công việc mới, ở một nơi mới phải cố 200% 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tinh-mong-manh/2866227/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.