Lương Văn Trung vội vàng nói, “ Chưa có nói xong mà tèn ten." Anh lôi dưới gầm bàn lên một gói xôi xéo. Đây là một món ăn sáng khoái khẩu của cô từ thời vẫn còn là sinh viên thế nhưng mẹ chồng lại nói bà không thích mùi này nên từ đó cô chỉ ăn ở cơ quan chứ không ăn ở nhà nữa. 
“ Anh mua cái này từ bao giờ, không sợ mẹ mắng à, mẹ không thích mùi này.” Lương Văn Trung đã chịu cho cô một nấc thang đi xuống, cô cũng chẳng cần giận dỗi để làm gì nữa, cô cũng không hiểu được bản thân mình tại sao gần đây chỉ cần một vấn đề nhỏ cô cũng có thể cáu giận với anh. 
“ Em cứ ăn đi mẹ mắng thì anh chịu trách nhiệm. Ăn nhanh không mẹ về." Bà Nụ có hẹn với đội tập văn nghệ của làng nên đã rời đi từ sớm 
Hoàng Thanh Huyền dù đã 26 tuổi nhưng khi được ăn món ngon khoái khẩu của mình cô vẫn không nhịn được cười híp cả mắt lại. 
Ăn xong cô ôm lấy cái bụng tròn vo của mình, “No chết em mất thôi.” Khi nhìn đến chỗ thức ăn mẹ chồng nấu cô nhăn mặt. 
Lương Văn Trung giả bộ thì thầm vào tai cô, “ Nếu vợ yêu không ăn thì thân làm chồng phải ăn thay vợ thôi.” 
“ Oa chồng, anh tuyệt vời quá.” Cô nghiêng đầu sang hôn chụt mấy cái vào má của anh. Cuối cùng đã giải quyết được vấn đề nan giải này, cô sẽ không mất lòng với mẹ chồng cùng với việc sẽ không phải ăn những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tinh-mong-manh/2866179/chuong-31.html