“ Chị thấy chưa, dù bị đánh nhưng cô ấy vẫn nói ra những lời bảo vệ chị. Chị cảm thấy mình đánh cô ấy là không sai sao.” 
Hoàng Thanh Huyền thở dài não nề rồi mới lên tiếng, “ Tôi sẽ không bao giờ xin lỗi cô ta, nếu các người cảm thấy tôi lúc nào cũng ra vẻ thì từ nay tôi sẽ không giúp mọi người nữa. Tôi cảm thấy cái lòng tốt này của mình thà vứt đi cho chó ăn còn hơn dành cho mấy người vong ân phụ nghĩa như các người.” Mấy hôm trước Bùi Thư là người dùng sai thuốc khiến cho một bệnh nhân bị dị ứng, nhà họ cũng là nhà có điều kiện kinh tế nên đã muốn kiện cô ta và cả cái trạm xá nhỏ này ra tòa, là cô và bác trạm trưởng mặc mưa mặc nắng đến nhà họ để xin đền bù. Vốn gia đình họ cũng không cần một chút tiền đến bù nào nhưng vì thành ý của Hoàng Thanh Huyền họ mới tạm chấp nhận bỏ qua, còn rất nhiều chuyện nhỏ nhặt khác nữa. Thế mà bây giờ mấy con người này lại coi cô là người thích thể hiện thì từ giờ cô cũng không cần phải thể hiện để làm gì nữa. 
Cô xoay người rời đi, về phòng mình cô đóng cửa lại rồi đến bàn làm việc ngồi. Lúc này nỗi uất nghẹn trong lòng cô mới trào thành giọt nước mắt rơi tí tách xuống báo cáo mà cô vừa làm. 
Cảm giác cô chính là người bị bỏ rơi giữa một nơi trống vắng, ngay cả người chồng yêu thương cô giờ đây cũng bỏ cô lạc lõng, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tinh-mong-manh/2866177/chuong-33.html