Mấy ngày nay trời cứ mưa suốt, nước đã ngập cả những cánh đồng ngoài kia. Sau giấc mơ sợ hãi ấy cô không tài nào chợp mắt được. Cô dậy rót một cốc nước để uống. Lúc này cửa phòng cô bị đập rầm rầm, ở bên ngoài y tá Lan cũng liên tục kêu, “ Chị Huyền, chị Huyền ơi mau dậy đi, có người đến tìm chị cứ nhất quyết một hai đòi vào, anh ấy nói là chồng chị.”
Cốc nước trên tay cô lập tức rơi xuống đất vỡ choang một tiếng, cửa phòng lúc này cũng bật mở ra. Người đàn ông đứng trước mặt cô đây nước da đã sạm đi nhiều vì bị rám nắng, trên mặt chằng trịt những vết xước mới lành chưa lành và vẫn đang chảy máu. Cô biết thời gian này có lẽ anh cũng rất vất vả, niềm vui sướng khiến khoé miệng của cô nhếch cao lên, nở một nụ cười tươi nhất từ trước tới giờ, “ Anh về rồi.”
“ Ừ, anh về rồi.”
Hoàng Thanh Huyền chưa kịp bước đến phía anh, anh đã nhanh như cắt bước tới bế bổng cô lên, “ Cận thận mảnh sành dưới chân, sắp làm mẹ của hai con rồi mà sao vẫn còn bất cẩn như vậy chứ.”
Cô không quan tâm đến những lời cằn nhằn của anh mà chỉ chăm chăm nhìn lên mặt anh, rồi lại sờ mặt anh, hành động ấy cứ lặp đi lặp lại cũng khiến Lương Văn Trung có chút khó hiểu.
“ Bà xã, em sao vậy.”
“ Đây không phải là mơ đúng không, em sợ khi em mở mắt ra anh lại biến mất.”
Lương Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tinh-mong-manh/2866150/chuong-49.html