Đêm đó hai người chiến tranh lạnh.
Nói là chiến tranh lạnh cũng không đúng lắm, chính xác là Tiêu Nhất Mặc không để ý đến Ưng Tử, coi như không thấy đem Ưng Tử trở thành không khí, ở tỏng phòng đi đi lại lại cuối cùng ngồi trong phòng làm việc của phòng ngủ mở máy tính ra làm việc.
Ưng Tử cách một lúc lại đến gần anh, lúc thì đưa nước, lúc lại đưa trái cây, đến khi sắp đi ngủ còn đứng ở cửa mong ngóng mà hỏi một câu: "Tôi...hôm nay ngủ ở đâu?"
Tiêu Nhất Mặc liếc cô một cái, một lúc sau mới lạnh lùng mở miệng: "Cô cảm thấy sao?"
Ưng Tử mở to đôi mắt, sự hãi không đáp.
Tiêu Nhất Mặc không để ý đến cô, cúi đầu nhìn máy tính.
Một lúc sau, tiếng bước chân vang lên, Ưng Tử đi rồi.
Tiêu Nhất Mặc nhìn hai tập hồ sơ, cũng không biết vì sao bảng biểu quen thuộc xem không vào đầu.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Ưng Tử đang tắm.
Tắm rửa xong đi ra thì cửa chính phòng ngủ bị đẩy ra.
Tiêu Nhất Mặc có chút ngồi không yên.
Định đi ngủ phòng khách thật sao? Không hiểu ý của anh sao? Xem ra không nên chiều phụ nữ quá, cho cô một chút ôn hòa liền dám phản bác lại anh, hiện tại còn muốn chia phòng?
Không bao lâu cửa phòng ngủ chính bị đẩy ra, Ưng Tử đi dép lê tiến về phía giường, mở TV.
Tiêu Nhất Mặc thở phào nhẹ nhõm, tâm tình hơi sung sướng.
Ngẫm lại Ưng Tử cũng phải Ưng Tử cũng không dám tự ý quyết định đi ngủ phòng khách, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tieu-luc-nao-cung-tuc-gian/1733858/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.