Ngày hôm sau, đến gần trưa Lục Dĩ Nhi mới mơ màng tỉnh dậy. Thân thể truyền đến từng cơn đau nhức, Trác Diệu đáng ghét dám làm như vậy với cô. Hại cô cả người đau nhức muốn dậy cũng chẳng nổi, rốt cuộc là ai đã nói lần đầu rồi là không đau nữa cô muốn đánh chết kẻ đó. Cô vô thức nhìn khoảng trống rỗng trên giường bên cạnh mình oán hận, cái thủ phạm gây ra lại thật nhiều tinh lực. Hôm qua chưa ăn cơm mà tại sao lại có nhiều sức lực như vậy, sáng sớm đã đi làm. Đây chính là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, cuộc sống đúng là chẳng có gì công bằng.
Nhắc đến lại nhớ đến đêm qua, cô và hắn cùng nhau dây dưa, triền miên. Sắc mặt lại ửng hồng, kéo chăn che mặt lại. Cũng may hắn không ở đây nếu không cô cũng chẳng biết đối mặt như thế nào. Biết như vậy hôm qua cô đã không thèm trở về cho hắn đói chết luôn nhưng mà bây giờ cô làm gì có nhà, nếu như mẹ còn sống thì tốt biết mấy.
Lục Dĩ Nhi cố gắng ngồi dậy mặc lại quần áo hôm qua, lê bước trở về phòng mình. Cô mà còn ở đây một lát thế nào cũng nhớ đến chuyện đêm qua mà bị ngượng chết.
"A" Vừa bước ra khỏi phòng đã yếu ớt ngã xuống nền gạch, cả người ê ẩm. Lục Dĩ Nhi đau đến muốn chảy nước mắt, xui xẻo chết đi được. Lúc này lại có người hầu đi ngang thấy được nhanh chóng chạy đến đỡ cô ngồi dậy.
"Lục tiểu thư, cô có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-phuc-hac-vo-a-em-con-khong-mau-chiu-trach-nhiem/2178941/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.