Trác Diệu vừa họp xong trở vào phòng chủ tịch. Tựa người trên chiếc ghế, lại nghĩ đến Lục Dĩ Nhi. Lục Dĩ Nhi lúc này có phải đã tỉnh không? Thật không biết phải tính nợ với cô như thế nào đây. Hắn không hiểu được bản thân mình, khi nhìn thấy cô ngã xuống liền cảm thấy có chút như... Đau lòng. Hắn chính là không thể bỏ lỡ cô lần nào nữa.
-----
Lục Dĩ Nhi nghỉ ngơi được một ngày đã khỏe hơn sáng hôm sau liền đi đến công ty, chuẩn bị nghe Hướng Ngọc kiếm chuyện sỉ nhục mình. Không ngờ vừa đặt chân bước vào công ty lại thấy một đám nhân viên đang bát quái bàn tán xôn xao, lại cứ nhìn chằm chằm cô. Lục Dĩ Nhi hai tay trắng noãn sờ lên gương mặt, rõ ràng là không dính thứ gì. Bị nhìn như vậy quả thực rất mất tự nhiên. Đến phòng làm việc vẫn trở thành tâm điểm cho mọi người bàn tán. Lục Dĩ Nhi thật sự là vô cùng khó hiểu. Cô chỉ mới nghỉ một hôm công ty liền có biến gì à.
Hướng Ngọc bên ngoài đi vào nhìn thấy Lục Dĩ Nhi liền rất không thuận mắt, hoàn toàn là một bộ mặt chán ghét. Gương mặt trang điểm tỉ mỉ lúc này vặn vẹo khó coi. Lục Dĩ Nhi đang chờ Hướng Ngọc nỗi bão nào ngờ Hướng Ngọc hai tay nắm chặt mà đi đến phòng làm việc riêng của mình ở bên trong. Thật sự là quá kì lạ rồi, có phải là Hướng Ngọc hôm nay có chút vấn đề gì đi.
Hướng Ngọc móng tay bấu lại muốn chảy máu, cô ta chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-phuc-hac-vo-a-em-con-khong-mau-chiu-trach-nhiem/2178893/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.