Bị đốc thúc ăn cơm làm Ưng Đồng Trần cảm thấy là lạ, anh hơi nghiêng người né đi, gằn giọng: "Anh đừng nhìn chằm chằm tôi nữa, nhìn thế làm sao mà tôi nuốt trôi được."
"Không sao, lát nữa tôi nuốt trôi là được."
"..." Ưng Đồng Trần quay hẳn người đi không để ý đến hắn: "Anh về đi."
"Em sao vậy, vẫn giận à?" Trác Thù lấy chiếc bát không trong tay đối phương đặt lên bàn. Hắn nở nụ cười bất đắc dĩ, giọng điệu đầy ắp sự cưng chiều tự khi nào: "Ăn hết cơm rồi còn muốn ăn cả bát nữa à?"
"Tôi đi tắm đây." Ưng Đồng Trần đặt bát xuống rồi vào phòng tắm. Anh nhìn chính mình trong gương, giơ tay nhéo tai đến nỗi đỏ ửng lên.
Anh hít một hơi thật sâu, rửa mặt bằng nước lạnh giúp đầu óc anh tỉnh táo ngay lập tức. Một giọng nói chôn sâu dưới đáy lòng khẽ rủ rỉ với anh rằng: Không được giẫm vào vết xe đổ.
Một lần là đủ rồi.
Anh tắm rửa xong, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng bát vỡ. Anh ngẩng đầu nhìn về phía gian phòng bếp, Trác Thù đang cấp tốc nhặt những mảnh vụn trên sàn nhà để phi tang chứng cứ.
Có lẽ được trực giác mách bảo, Trác Thù vừa thu dọn tang vật vừa ngoái lại nhìn, thấy Ưng Đồng Trần đứng đó thì tay buông lỏng ra, các mảnh bát đĩa rơi xuống vỡ lần hai.
"Tôi không cố ý." Trác Thù ngượng nghịu ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ: "Tôi chán quá nên muốn giúp em rửa bát thôi."
"Anh đừng nhặt nữa, coi chừng bị cứa đứt tay." Ưng Đồng Trần rảo bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-nhan-nham-chim-hoang-yen/936030/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.