"Anh ơi, anh xả lũ nhanh lên, các bạn vào lớp hết rồi!" Trác Tử đứng ngoài phòng vệ sinh nam giục ráo riết. "Ra ngay đây." Trác Thù gấp bức thư lại, soi gương để điều chỉnh biểu cảm sao cho thật cao ngạo, xong xuôi hắn mới ra ngoài, lạnh lùng gật đầu với Trác Tử rồi đi thẳng lên tầng. "Anh đi đâu đấy? Lớp em ở hướng này cơ mà!" Trác Tử trừng trừng nhìn anh trai, chỉ cầu thang ở hướng ngược lại. Trác Thù điềm nhiên quay lại, lúc đi ngang qua Trác Tử, hắn còn cảnh cáo: "Em ăn nói cho cẩn thận, coi chừng anh tố cáo với thầy những trò quậy phá ở nhà của em." "Anh cũng họp hành cho cẩn thận, coi chừng em mách thầy những bê bối của anh." Trác Tử bốp chát lại ngay. Thật lâu sau Trác Thù mới nói: "Em thích ăn cua nhất phải không, lát nữa anh đưa em đi ăn một bữa no nê nhé?" "Đừng hòng mua chuộc được em." Họ cãi nhau ỏm tỏi từ phòng vệ sinh đến tận cửa lớp. Lúc đến nơi, cả hai đồng thời đổi sắc mặt, nở nụ cười rạng rỡ với Ưng Đồng Trần, học sinh và phụ huynh ngồi kín trong phòng học. "Em xin lỗi thầy, em và anh trai đến muộn ạ." Trác Tử ngượng chín mặt: "Tại nhà vệ sinh nữ đông quá." Ưng Đồng Trần đứng trên bục giảng bảo: "Em vào lớp đi." Trác Thù khẽ nói: "Khéo mồm phết." "Anh nhớ khao em chầu cua đấy." Trác Tử thì thào rồi đi về chỗ mình trước. Trác Thù theo sau em gái, vừa bước vào lớp đã khiến mọi người xuýt xoa. Tuy đã được chiêm ngưỡng vẻ đẹp trai của Trác Thù vào hôm tổ chức đại hội thể thao nhưng tụi học sinh vẫn không kìm nén được tiếng hú hét. Cơ mà tiếng hú hét của tụi nó chẳng nhằm nhò gì, bởi tiếng hét của các bậc phụ huynh còn cao hơn vài tông. Các phụ huynh ghé tai nhau bàn tán xôn xao... "Đây là cha Trác trong truyền thuyết đó hả?" "Ôi đây đây đây là ai vậy?" "Tôi còn định tán dóc nhân tiện thương lượng chuyện làm ăn với cha Trác. Nhưng cậu này là bạn trai kiêm vệ sĩ của Trác Tử chứ nhỉ?" "Bác bàn trên bảo giai đẹp này là anh Trác Tử." "Thế rốt cuộc là anh hay cha con bé nhắn tin đòi hẹn hò ở khách sạn?" "Bí mật này chưa có lời giải." "Thằng bé bảnh quá làm tôi muốn gả con gái cho nhà họ luôn." "Chộ ôi sao bác nói hộ tiếng lòng em thế này? Nhưng mà kệ bác nhé, em xí thằng bé trước rồi, em đang lo không ai thèm rước con gái cả nhà em đây." "Anh Trác, mời anh ngồi vào bàn với Trác Tử." Ưng Đồng Trần bình tĩnh lên tiếng. Trác Thù đi tới bàn chính giữa ở hàng đầu tiên, ngẩng đầu lên là thấy ngay Ưng Đồng Trần đứng đối diện. Hắn tủm tỉm cười với vẻ hào hứng: "Được." Ưng Đồng Trần cảm thấy ánh mắt hắn hơi quái quái nhưng không thể nói rõ là quái ở điểm nào, dù sao thì mạch não của hắn có giống anh bao giờ đâu. Sau khi hắn ngồi xuống, các phụ huynh xung quanh lập tức bắt chuyện. Trác Thù chỉ đáp vài câu lấy lệ, chốc chốc lại ngước mắt lên nhìn Ưng Đồng Trần trên bục giảng. Ưng Đồng Trần lia mắt khắp phòng học, kiểm tra lại sĩ số lớp: "Ban Chương đâu?" "Tụi em không biết, hình như cậu ấy mất tích từ lúc họp toàn trường ạ." Một học sinh đáp. Ưng Đồng Trần chau mày, lúc họp toàn trường Ban Chương đột nhiên xin đi đón người thân, ấy vậy mà đi đến tận giờ vẫn chưa về. "Lớp chúng ta còn vắng một học sinh, mọi người chờ chút nhé." Nói rồi anh ra ngoài hành lang gọi điện cho Ban Chương. Trác Thù kìm lòng không được mà dõi mắt trông theo. "Cháu tên là Trác Thù hả?" Phụ huynh bên cạnh hỏi hắn. "Vâng." Trác Thù chầm chậm rời mắt, ai dè lại tình cờ nhìn thấy lịch trình cuộc họp và câu khẩu hiệu chào mừng chình ình trên tấm bảng đen. Trác Thù săm soi từng chữ một và phát hiện ra nét chữ này giống hệt nét chữ trong bức thư tình! Sự thật luôn luôn chỉ có một! Lá thư chắc chắn là do Ưng Đồng Trần viết! Lát sau Ưng Đồng Trần quay vào lớp, thông báo: "Chúng ta chính thức bắt đầu cuộc họp hôm nay, chút nữa Ban Chương sẽ đến sau. Tôi xin phép được giới thiệu sơ qua với mọi người, tôi là Ưng Đồng Trần – giáo viên chủ nhiệm lớp 10A2, đồng thời là giáo viên tiếng Anh của lớp. Tôi và mọi người đã từng nhắn tin trên nhóm chat với nhau." "Nhắn thì nhắn rồi, nhưng nào có ngờ thầy chủ nhiệm lại bảnh bao sáng láng thế." Mẹ Vưu Điển Sa hớn hở ra mặt: "Ây dô, đi họp mà cứ như đi ngắm siêu sao ấy, hời ghê." Các phụ huynh ai cũng cười nghiêng ngả, riêng Trác Thù lại chẳng vui chút nào. Hắn ngoảnh lại nhìn thoáng qua phụ huynh nọ, thấy chồng bà ngồi kè kè bên cạnh mới yên tâm. Ưng Đồng Trần trình bày phương hướng dạy học của nhà trường với toàn thể các phụ huynh. Trác Thù ngả lưng dựa vào ghế, khoanh tay trước ngực, chẳng nghe lọt được câu nào mà chỉ chăm chăm nhìn Ưng Đồng Trần. Tầm mắt hắn từ gương mặt dời xuống bờ vai, lướt qua yết hầu đến xương quai xanh đối phương... Vừa ngắm hắn vừa nghĩ: Ngoại hình của Ưng Đồng Trần hoàn toàn khớp với gu hắn. Chơi ăn gian vậy ai chơi lại? Nói không chừng chỉ cần em ấy ngoắc tay vài phát là mình trúng bả ngay, vậy thì nhục mặt quá. Thoạt nhìn Ưng Đồng Trần có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra anh chỉ muốn xách tên Trác Thù ra ngoài phạt đứng. Ánh mắt hắn quá trắng trợn, lại còn cách anh không quá một mét làm anh luôn có cảm giác déjà vu là họ đang yêu đương vụng trộm. Đúng lúc này có một lớn một nhỏ xuất hiện ở cửa lớp, Ban Chương hô lên: "Thưa thầy." Cả lớp đồng loạt nhìn về phía cửa, chỉ thấy một nam sinh đeo kính gọng đen có dáng người cao kều, gầy tong teo dắt theo bé gái chừng bốn năm tuổi đứng đó. Cả lớp: "???" Ưng Đồng Trần ngạc nhiên lại gần, ngồi xổm xuống nhìn bé gái: "Đây là..." "Đây là em gái em, tên là Ban Tiểu Mân ạ." Ban Chương lau mồ hôi: "Ông bà nội em nhập viện nên không ai chăm em ấy, em dẫn em gái theo được không ạ? Coi như em ấy là phụ huynh của em." Ưng Đồng Trần nhìn Ban Tiểu Mân, xoa đầu cô bé: "Đương nhiên là được, chào mừng Tiểu Mân nhé." Bé gái chớp đôi mắt to tròn lóng lánh, bỗng nhiên giơ tay quàng lấy cổ anh: "Hi hi." "Tiểu Mân, em lại đây." Ban Chương thảng thốt gọi. "Không sao." Ưng Đồng Trần bế bé gái về phía bục giảng, bảo với Trác Thù: "Làm phiền anh trai Trác Tử đổi chỗ với Ban Chương được không? Em ấy ngồi đây thì tôi sẽ dễ trông nom Tiểu Mân hơn." Dĩ nhiên là Trác Thù đồng ý, hắn theo Trác Tử xuống hàng ghế dưới cùng. Hình như Ban Tiểu Mân rất quý Ưng Đồng Trần, ôm cổ anh nhìn ngang ngó dọc khắp nơi, toét miệng cười khanh khách làm các phụ huynh phải tan chảy vì sự dễ thương của cô bé, chỉ muốn nhào lên xoa đầu bẹo má. Một tay Ưng Đồng Trần bế Ban Tiểu Mân, tay kia lấy tờ lịch trình cuộc họp ra: "Tiếp theo chúng ta sẽ khen thưởng những học sinh đạt thành tích cao trong kì thi giữa học kì. Nhìn chung lần này các em đều thi rất tốt, không có ai bị điểm dưới trung bình. Đương nhiên cũng có những em rất cố gắng, mời những em được đọc tên sau đây lên bục giảng, Ban Chương, Thành Tịch Hào và Trác Tử. Đồng thời xin mời phụ huynh ba em đích thân lên trao thưởng." Trác Tử đắc ý nhướng mày với Trác Thù, song lại phát hiện ra anh mình đang ngẩn người nhìn cô bé trong lòng thầy chủ nhiệm: "Anh còn nghệt mặt ra làm gì? Đi nào." Trác Thù hoàn hồn, đứng dậy đi lên bục giảng nhưng vẫn nhìn chằm chằm Ban Tiểu Mân, thậm chí còn nở nụ cười với cô bé. Ban Tiểu Mân chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, sau đó ngoác miệng khóc thét lên. Trác Thù lập tức bị mọi người chỉ trích. "Chậc, tại mặt mũi cháu bặm trợn quá đấy!" "Ôi trời, cục cưng đáng yêu như này mà cháu nỡ lòng nào dọa bé." Trác Thù oan ức lắm: Cháu không dọa con bé! Ưng Đồng Trần vội dỗ dành Tiểu Mân, quay sang lườm Trác Thù một cái, ánh mắt thoáng hiện lên ý cười bất đắc dĩ: "Anh dịu dàng chút đi." "Tôi vẫn dịu dàng mà?" "Bây giờ anh chẳng dịu dàng tí nào, giãn cơ mặt ra đi." Trác Thù nghe lời làm theo. "Cười lên." Trác Thù nhe ra tám cái răng. "Tiểu Mân thấy anh ấy có giống Stitch không nào?" Ưng Đồng Trần chỉ Trác Thù mà hỏi Ban Tiểu Mân. Ban Tiểu Mân nghe thấy Stitch thì thích chí cười không ngớt. Trác Thù: Đáng yêu quá đáng yêu quá đáng yêu quá đáng yêu quá đáng yêu quá đáng yêu quáaa. Đến lúc tặng thưởng, cả ba phụ huynh cùng trao giấy khen cho con em mình. Dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của mọi người, Ban Tiểu Mân cầm tờ giấy khen đỏ rực lon ton chạy tới trước mặt Ban Chương. "Tiểu Mân cố lên!" "Aaa! Bé ấy làm được rồi!" "Không nhưng nhị gì hết, em phải đẻ thêm đứa nữa các bác ạ!" Tiết học kết thúc một cách chóng vánh trong niềm vui phơi phới, sau khi tiếng chuông vang lên, không ít phụ huynh và học sinh đứng vây quanh Ban Tiểu Mân. Ban Chương bế em gái, cười tươi rói: "Cháu chào các cô các chú ạ, các cô chú muốn chụp ảnh với Tiểu Mân không?" Các phụ huynh: "Có!" Ban Chương: "Năm đồng một tấm ảnh ạ." Các phụ huynh: "???" Các bạn: "..." Đúng là Ban Chương có khác! Bấy giờ có một người ngồi hàng cuối cùng giơ tay lên: "Tôi trả năm trăm." Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Trác Thù ở cuối lớp. Mắt Ban Chương sáng bừng như thể mèo thấy mỡ, cậu nói ngay: "Nếu trả thêm tiền thì sẽ được bế Tiểu Mân ạ." Trác Thù: "Tám trăm." "Chốt đơn!" Ban Chương bế em gái về phía miếng thịt mỡ, thủ thỉ dặn dò: "Tiền kìa mau hốt đi em, anh ấy là miếng thịt mỡ mà em thích ăn nhất biến thành đó." Mắt Ban Tiểu Mân sáng bừng khi nghe thấy hai từ thịt mỡ, vừa được đặt lên đùi Trác Thù đã ôm cổ hắn rồi hôn chụt một phát. Trác Thù đứng hình, nhìn Ban Tiểu Mân bằng ánh mắt khiếp sợ, thật lâu sau mới âu yếm nhìn cô bé. Hắn vỗ vai Trác Tử ngồi cạnh, cười nói: "Hóa ra trẻ con đáng yêu như vậy." Trác Tử nghiêng người tránh đi: "Hứ!" "Em cũng đáng yêu được chưa?" Trác Thù bó tay với em gái: "Lớn ngần ấy rồi mà còn tị nạnh với trẻ con." Trác Tử nghe ra ý cưng chiều trong giọng anh trai, nó định tha thứ nhưng Trác Thù lại chêm thêm câu nữa: "Nếu em không tè ra người anh thì càng đáng yêu hơn." "Hứ!!" Trác Tử tức đến nỗi thở phì phò, chạy đi kể xấu anh trai với đám bạn. Các phụ huynh khác nhìn mà thèm nhỏ dãi, có người sẵn sàng chi tiền để được bế Ban Tiểu Mân. Ban Chương bất lực đáp: "Cháu xin lỗi, anh Trác bao trọn mười phút rồi ạ. Nhưng mà không sao, cháu đã chụp cho các bạn những bức ảnh hết sức độc đáo, các cô chú có muốn mua không ạ?" Các bạn: "?" Không hổ là đấng lớp trưởng của lớp mình! Các phụ huynh nhất trí bảo rằng: "Thôi thôi, nhìn nhiều phát ớn cả lên rồi." Thế là các bạn cùng gia nhập đại đội kể xấu với Trác Tử. Trác Thù đang nựng Tiểu Mân thì đột nhiên thấy Ưng Đồng Trần ở ngoài hành lang, hình như định về văn phòng. Tranh thủ lúc người khác không để ý, hắn cất bước đuổi theo. Một lớn một bé bỗng lù lù đứng bên cạnh làm Ưng Đồng Trần sợ hết hồn: "Anh làm gì vậy?" "Em đi đâu?" Trác Thù hỏi. "Lát nữa tổ chức trò chơi nên tôi về văn phòng lấy đồ." Nom bộ mặt mãn nguyện của Trác Thù, Ưng Đồng Trần nguýt hắn: "Anh thích trẻ con lắm à?" "Hơi thích thôi." Ưng Đồng Trần hỏi: "Vậy sao anh vui như trẩy hội thế?" "À, vừa nãy tôi thấy em..." ôm đứa bé mà cười tươi như thế, nên tôi cũng muốn thử xem có đúng là vui thật không: "Thấy học sinh của em nô đùa vui quá." Ưng Đồng Trần mỉm cười gật đầu: "Tụi nhỏ đáng yêu thật." Họ đi dọc theo sân thể dục, người qua lại ở đây rất thưa thớt. Trác Thù đổi tay bế Ban Tiểu Mân, tay rảnh rang vừa khéo cùng bên với Ưng Đồng Trần. Hắn lẳng lặng duỗi ngón tay về phía Ưng Đồng Trần nhưng mãi mà không ngoắc được tay đối phương, đang định nắm tay người ta thì gặp thầy tổng phụ trách. "Chào thầy, sao thầy lại ở đây?" Ưng Đồng Trần lên tiếng chào hỏi. Thầy tổng phụ trách hừ một tiếng: "Tôi vừa nhận được tin mật báo có hai em lớp mười hai hẹn hò ở đây nên đến kiểm tra, tiếc là không tóm được. Chả hiểu tụi nó nghĩ gì, hẹn hò ở sân thể dục có khác nào lạy ông tôi ở bụi này nhờ?" "Không phiền thầy làm việc nữa." Ưng Đồng Trần cười đáp rồi đi tiếp, phát hiện Trác Thù không đi theo, bèn ngoái lại nhìn hắn: "Ánh mắt anh là sao?" "Sân thể dục là thánh địa tình yêu à?" Trác Thù hỏi. "Ừm, ở trường còn chỗ nào để hẹn hò nữa đâu." Ưng Đồng Trần trả lời, cũng do trường học chỉ có quanh quẩn vài chỗ. "Nghĩa là ai muốn tỏ tình cũng hẹn đến đây?" "Không hẳn, nhưng đúng là thầy tổng phụ trách bắt được vài đôi tỏ tình ở đây." Sắc mặt Trác Thù thay đổi xoành xoạch, chẳng trách em ấy lại gửi thư tình ở sân thể dục – thánh địa lãng mạn dành cho những cặp yêu ưa thích mạo hiểm. Hắn hít sâu một hơi như thể gióng hồi trống cổ vũ bản thân, bế Ban Tiểu Mân đuổi theo: "Tôi đã sẵn sàng." "?" Thầm nghĩ Ban Tiểu Mân vẫn ở đây, hắn bèn nhắc nhở: "Tôi đang bế trẻ con, em đừng nói lộ liễu quá." "Hả?" "Có một số việc không thể giấu được đâu, chẳng thà gặp mặt nói chuyện trực tiếp cho xong." Trác Thù nói: "Em cũng đừng sợ mất mặt hay cả nghĩ linh tinh, cứ mạnh dạn nói thật đi." "Vậy tôi nói thật nhé?" Ưng Đồng Trần muốn nói lại thôi. "Ừm, em nói đi." Trác Thù nín thở tập trung lắng nghe, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của đối phương, tiện tay bịt tai Ban Tiểu Mân lại. "Ờ thì..." Ưng Đồng Trần chỉ vai hắn: "Tiểu Mân chảy nước miếng xuống áo anh kìa." Trác Thù tá hỏa, nhìn bả vai ướt nhẹp mà rùng cả mình. "Anh lau áo đi, tôi phải lấy đồ gấp." Dứt lời, anh chạy một mạch về văn phòng, lấy các thứ xong mới thở hổn hển ngồi phịch xuống ghế. Vẻ mặt ban nãy của Trác Thù làm anh có cảm giác như thể... hắn định tỏ tình với anh? Chỉ là hiểu lầm thôi phải không? Chắc là vậy nhỉ? Lúc tiếng chuông vang lên cũng là lúc Ưng Đồng Trần bước vào lớp, anh cầm xấp giấy trắng phát cho từng người. Phần sau của cuộc họp là một trò chơi đơn giản lại thú vị để thử thách mức độ ăn ý giữa phụ huynh và học sinh, nhằm thắt chặt tình cảm gia đình. Ai cũng được phát một tờ giấy trắng, thầy chủ nhiệm đặt câu hỏi, mọi người phải viết đáp án cùng lúc, không được nhìn lén người khác, cuối cùng sẽ tổng kết nhà nào thấu hiểu nhau nhất. Sau một số câu hỏi, Ưng Đồng Trần vừa bế Tiểu Mân vừa hỏi tiếp: "Chỉ còn hai câu cuối cùng. Đây sẽ là câu hỏi dành cho các bậc phụ huynh, mọi người cho rằng con em nhà mình yêu quý ai nhất?" So easy, Trác Thù nhấc bút đề xuống cái tên: Liễu Lợi Ngang. Ưng Đồng Trần cười hỏi Ban Tiểu Mân: "Anh trai Tiểu Mân quý ai nhất?" Ban Tiểu Mân trỏ chính mình: "Con ạ!" "Các em công khai đáp án đi." Chỉ có vài gia đình đoán sai, Sư Đề Vĩ trả lời là Bill Gates, trong khi đó cha mẹ cậu nhóc lại đáp là Diêu Minh. (*) Diêu Minh là cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp đã giải nghệ, từng chơi cho CLB Houston Rockets. Hiện tại là chủ tịch liên đoàn bóng rổ Trung Quốc. Ưng Đồng Trần tinh ý nhận ra điều này, thầm ghi nhớ trong lòng, sau đó xem đáp án của Ban Chương, không hề ngạc nhiên khi Ban Chương viết chữ "Tiền". Có người phản bác tiền không phải là người, không phù hợp với câu hỏi. Ban Chương: "Tiền là bố cháu ạ." Mọi người: "..." Còn đáp án của Trác Tử cũng không phải là Liễu Lợi Ngang, mà là... thầy Ưng. Các bạn: Mình ngu vãi, cơ hội nịnh thầy tốt như thế mà lại để vuột mất! Anh em nhà họ Trác nhìn nhau bằng ánh mắt thất bại ê chề, mức độ ăn ý hiện tại của họ bằng số 0 tròn trĩnh. Em không biết anh thích gì, anh cũng không biết em yêu ai. "Câu cuối cùng nhất định phải đáp đúng." Trác Tử nổi máu ăn thua: "Em sẽ ngầm ra hiệu bằng ánh mắt." "Ừ!" Ưng Đồng Trần: "Câu hỏi dành cho học sinh, các em cho rằng phụ huynh nhà mình yêu quý ai nhất?" Trác Tử đưa mắt liếc anh trai, Trác Thù gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Lúc công khai đáp án, gần như tất cả mọi người đều đáp đúng, ai cũng viết tên con mình vào tờ giấy, chỉ duy nhất có một người là lạc loài. Cả lớp im phăng phắc, đồng loạt ngoái đầu nhìn Trác Thù. Vì cách xa quá nên Ưng Đồng Trần không thấy rõ đáp án trên tờ giấy, bèn hỏi: "Trác Tử, câu trả lời của em là gì? Em nghĩ anh trai em yêu mến ai nhất?" "Em viết tên em." Trác Tử ai oán lườm ông anh. Ưng Đồng Trần lại hỏi: "Vậy còn anh Trác thì sao? Chẳng lẽ người anh yêu mến nhất không phải là Trác Tử à?" Trác Thù: "..." "Thưa thầy, anh Trác Tử viết là "thầy Ưng" ạ!" Có học sinh nhanh nhảu đáp. Ưng Đồng Trần: "." "Chuyện không như mọi người nghĩ đâu!" Trác Thù cuống cuồng đứng dậy giải thích: "Vì Trác Tử yêu mến thầy Ưng nhất, em gái yêu ai thì cháu cũng yêu người đó. Huống chi thầy Ưng tận tình dạy dỗ học trò, gửi gắm em gái cho thầy khiến người làm anh như cháu cực kì yên tâm. Thế nên cháu yêu mến thầy Ưng là lẽ đương nhiên, có làm sao đâu?" Các phụ huynh: Có sao lắm chứ! Thật không ngờ anh trai Trác Tử còn trẻ như vậy mà đã nịnh hót giáo viên! Xảo quyệt lắm! "Tôi cũng quý thầy Ưng nhất!" Phụ huynh Vưu Điển Sa không chịu kém cạnh. "Tôi cũng quý thầy Ưng!" Phụ huynh Sư Đề Vĩ hùa theo. "Tôi cũng thế." Sau một hồi họp phụ huynh, tất cả mọi người đều nhìn anh em nhà họ Trác bằng con mắt khác, cả nhà này đều là chúa nịnh bợ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]