“Bom tôi đã cài khắp cái đảo này, các người trốn không thoát, đương nhiên sống thì vẫn được, quan trọng Nam tổng và giáo sư Hàn có chấp nhận yêu cầu của tôi hay không?”
Hàn Dĩ Ngôn lên tiếng. “Yêu cầu gì?”
“Những người có liên quan đến Nam tổng và giáo sư Hàn phải lên con tàu kia, còn về chuyện ở trên đó như thế nào, có thủy thủ hay thuyền trưởng không thì tôi không thể tiết lộ. Tôi chỉ nhắc nhở các người một vấn đề đó là trên tàu cũng đã sớm được gài bom.”
“Mẹ kiếp.” Hứa Ngạn Thâm không nhịn được chửi tục, trong sự im lặng tuyệt đối tự nhiên giọng nói có phần lớn của anh ta càng được phóng đại gấp bội.
Hàn Dĩ Ngôn và Nam Lãnh cùng lúc nhìn nhau như để bàn tính.
Hứa Ngạn Thâm thấy bọn họ cách xa nhau trao đổi bằng ánh mắt mà nhức não, anh ta hừ một tiếng kéo Hàn Dĩ Ngôn đang đứng như trân ra pho tượng đi tới trước mặt Nam Lãnh.
Vậy mà lần này Hàn Dĩ Ngôn mặc cho anh ta lôi kéo, không hề có ý phản đối.
Hứa Ngạn Thâm thở dài. “Tình thế này rồi cần đưa ra quyết định sáng suốt nhất.” Anh ta định nhắc tới Hàm Hi Họa còn đang trong tay hắn ta nhưng cảm thấy nói ra cũng chỉ là những lời dư thừa vì anh ta thừa hiểu Hàm Hi Họa luôn trong suy nghĩ của hai người đàn ông xuất chúng này.
“Tôi muốn ông thả cả vợ và bạn tôi ra.” Sau một lúc suy nghĩ, Nam Lãnh lên tiếng.
“Hình như Nam tổng quên mất những gì tôi nói rồi nhỉ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-nguy-hiem-cung-chieu-co-vo-khuynh-thanh/378214/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.