Chương 207 Anh vuốt mặt Hàm Hi Họa một cái dặn dò. “Em ngồi chờ anh nhé.” Hàm Hi Họa mỉm cười gật đầu. Nhìn anh rời đi rồi, cô di chuyển đến ghế ngồi. “Mỹ Nhân của chúng ta đúng là vẫn luôn xuất sắc như vậy.” Thẩm Thiếu Hàng vừa quan sát trường đua vừa cảm thán. Sau đó mỗi người một câu không ngừng tán thưởng cô ta. “Năm xưa người xứng với anh Lãnh chỉ có cậu ấy, còn không xuất sắc.” Lời nói như tự nhiên thốt ra nhưng Hàm Hi Họa nghe ra được ý khiêu khích trong đó, cô vô ý mà liếc sang và chạm phải ánh mắt dương dương tự đắc của Ngô Thiến . Hàm Hi Họa cười nhạt tiếp tục hướng ánh mắt đến trường đua đương nhiên cô chỉ tập trung vào chồng mình. Ai cũng nhìn ra Nam Lãnh cố ý nhường cô ta mà Hoàng Mỹ Nhân lại không hề bất mãn thậm chí như đây là chuyện rất đỗi thường tình, khi cả hai ngang bằng nhau, là cô ta cố tình đợi anh. “Chúng ta cưỡi sang con đường kia nhé!” Cô ta cười nói. Nam Lãnh không từ chối, sau đó cả hai rời khỏi tầm mắt của mọi người, chỉ có thể nhìn màn hình lớn theo dõi. Hàm Hi Họa cũng không khó chịu, tình yêu và niềm tin giữa cô và Nam Lãnh là tuyệt đối, không ai có thể xen vào trừ khi là do một trong hai lùi bước tất nhiên nguyên nhân này chắc chắn không thể xảy ra. Cô không quá chú tâm vào màn hình chiếu lớn, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Hoàng Mỹ Nhân không khống chế được ngựa của mình, trái tim cô giật thót. Sức lực của con gái khó mà ghì dây cương được lâu, ai cũng hốt hoảng, khi tưởng chừng cô ta sẽ bị ngựa hất lăn xuống đất thì một thân người đàn ông từ con ngựa phía sau cưỡi bằng tốc độ kinh hồn đến ngang bằng con ngựa đang phát điên kia rồi sau đó ai cũng hét lên thành tiếng chứng kiến cảnh anh phóng từ ngựa mình đang cưỡi sang con người của Hoàng Mỹ Nhân. Anh ngồi phía sau cô ta hai bàn tay bao bọc lấy đôi tay đang run rẩy ghì chặt dây cương sau đó mất khoảng hai chục giây anh cũng hạ gục được con ngựa đang không ngừng giãy giụa. Tiếng thở phào nhẹ nhõm của mọi người ở sảnh chờ cũng đánh tỉnh Hàm Hi Họa đang thần hồn nát thần tính trở về. Cô mím môi, sắc mặt tái nhợt nhìn Nam Lãnh đỡ Hoàng Mỹ Nhân xuống khỏi ngựa, có điều dường như cô ta bị dọa sợ hoặc là… Cô ta không bước đi nổi, thông qua màn hình có thể thấy chân cô ta run rẩy, Nam Lãnh không còn cách nào phải bế bổng cô ta rời khỏi trường đua. Sắc mặt của anh âm trầm, lạnh nhạt, mày anh nhíu chặt không rõ là vì nguyên nhân gì. Nam Lãnh đi lướt qua nhân viên ở trường đua, giọng anh lạnh tanh. “Kiểm tra lại ngựa đi.” “Cảm ơn anh.” Hoàng Mỹ Nhân hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, cô ta ngoài mặt diễn vẻ đau đớn, sợ hãi nhưng bên trong đang vui đến nở hoa rồi. Mùi hương trên người đàn ông, thân thể cứng rắn đầy nam tính khiến cô ta luyến lưu, say mê không muốn tách rời, cô ta mong ước rằng giờ phút này mãi mãi dừng lại. Chưa bao giờ cô ta nhận thức được rõ rằng mình muốn người đàn ông hoàn mỹ này đến vậy. Muốn đến phát điên, muốn đến mức ngay lập tức có thể được ngủ cùng anh. Ý nghĩ này chưa bao giờ dập tắc trong đầu cô ta kể từ lần đầu gặp anh từ nhiều năm trước. Cô ta muốn trở thành người phụ nữ của anh, cùng anh sánh bước trên thương trường mà không phải là người phụ nữ như bình hoa kia. Cô (Hàm Hi Họa) không xứng có được anh. Đến khi Nam Lãnh đặt cô ta xuống ghế mới kéo những suy nghĩ mông lung của cô ta về. Mặc dù rất muốn được anh cứ ôm ấp mình như vậy nhưng ở đây quá nhiều người cô ta không thể làm gì khác hơn là âu sầu nhìn theo bóng lưng người đàn ông rời đi. Hàm Hi Họa không tụ tập theo mọi người lại chỗ Hoàng Mỹ Nhân, cô vẫn đứng đó đợi Nam Lãnh. Cô nghĩ sau tai nạn vừa rồi cũng chẳng còn ai có hứng thú cưỡi ngựa nữa, chính cô cũng vậy. Nam Lãnh không nhìn bất cứ thứ gì, ánh mắt chỉ một mực chăm chú vào cô nhóc đáng đứng cách mình không xa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]