Chương 153
Sa Nhật bắt chéo chân, lại lần nữa nghiêng đầu quan sát cậu nhóc. Chỉ là sườn mặt thôi, các nét không quá xuất sắc như chị của cậu, tất cả đều thanh tú, như một dòng nước không gợn sóng. Sa Nhật nhàn nhạt cười thôi ngắm cậu, vì anh phát hiện tai của Hàm Gia Gia đã đỏ ửng lên rồi.
“Cậu tên gì?” Sa Nhật hỏi, nói đúng hơn là bắt chuyện.
Hàm Gia Gia ngẫm nghĩ xem có nên báo danh tính không nhưng đây là Thái tử gia của Sa Hoàng lại còn biết chị họ của cậu thì việc biết cậu hay không cũng đâu có gì nguy hiểm đúng không.
Nghĩ vậy cậu đáp: “Hàm Gia Gia.”
“Mười bảy tuổi?” Gia Gia, đúng là đến cả cái tên cũng đáng yêu như vậy. Sa Nhật mỉm cười nghĩ thầm.
Hàm Gia Gia phản bác ngay lập tức: “Tôi đã đủ mười tám.” Cậu nhăn mặt nhấn mạnh tuổi tác của mình, cậu ghét ai nói cậu còn nhỏ. Cậu muốn lớn, muốn trưởng thành thật nhanh để trở nên quyền lực và thành công như anh rể.
Sa Nhật bật cười, anh nhìn cậu gật gù đầu: “Ừ, mười tám tuổi. Đã trưởng thành.” Anh thích sự “đủ mười tám” của cậu.
Hàm Gia Gia mím môi không lên tiếng nữa, khi nãy cậu làm gì mà phản bác liền vậy chứ, đối với cậu nó to tác nhưng với người khác lại như một đứa trẻ đòi ăn kẹo vậy.
“Cậu thân với cô Hàm nhỉ?”
Chủ đề này rất đúng ý Hàm Gia Gia. “Đúng vậy, chị ấy không phải chị ruột của tôi nhưng tôi quý chị ấy lắm.”
“Liệu một mình cô ấy có giải quyết họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-nguy-hiem-cung-chieu-co-vo-khuynh-thanh/378140/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.