Chương 121
Thật ra cô không quá ngạc nhiên, chỉ là cô không nghĩ nó sẽ đến nhanh như vậy lại còn là ngay thời điểm cô yếu đuối và cần anh nhất. Tại sao anh có thể nhẫn tâm đến vậy? Tại sao cứ phải ngay lúc cô vừa mất đi đứa con của mình? Cô biết vì chuyện cô mang thai đã phá vỡ giới hạn của Hứa Ngạn Thâm. Đó là lỗi của cô nhưng… anh vô tình như vậy sao?
Cuối cùng cô cố gắng mở miệng. “Anh chưa từng yêu em sao?”
Hứa Ngạn Thâm khẽ cười, anh ngả người vào sô pha thoáng qua cô hai giây rồi trở lại những món đồ thực phẩm chức năng trên bàn. Như có như không đáp. “Thôi nào Nhạc Yến, ngay từ đầu tôi đã nói rõ với em. Đừng phá vỡ những nguyên tắc của tôi…” Anh thôi đùa cợt mà nhìn thẳng vào khuôn mặt đẫm nước mắt kia. Anh nhấn mạnh từng câu từng chữ một cách lạnh lùng. “Là em đã quá phận.”
Cảm thấy chuyện này tới đây là đủ rồi, chưa bao giờ anh phải mất nhiều thời gian và lời lẽ để giải quyết chuyện đàn bà phụ nữ thế này. Anh đứng dậy từ trong túi lấy chiếc ví da LV ra, các ngón tay thon dài cầm một tấm thẻ vàng. Anh gập lại ví bỏ vào túi quần. Từng bước thong thả đến bên giường bệnh, nhẹ nhàng mà cầm bàn tay mảnh khảnh không còn chút độ ấm nào lên rồi vô tình mà đặt tấm thẻ vàng vào trong lòng bàn tay ấy. “Tôi không nợ em, em cũng không nợ tôi. Giữa chúng ta ngay từ đầu đã không tồn tại cái gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-nguy-hiem-cung-chieu-co-vo-khuynh-thanh/378108/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.