Chương 103
Nam Lãnh là người cực kỳ cảnh giác, anh lấy điện thoại gọi cho Trần Nhân.
“Đến cửa phòng tôi xem là ai bên ngoài.”
Trần Nhân hơi bất ngờ nhưng đi theo Nam Lãnh đã lâu, mỗi câu nói của ông chủ đều có dụng ý. Anh đáp một tiếng thay nhanh bộ đồ đơn giản mở cửa.
Phòng anh bên cạnh phòng Nam Lãnh.
Nam Lãnh bên trong phòng dựa người vào ghế sô pha vẫn nghe tiếng gõ cửa. Anh nhíu mày chờ đợi Trần Nhân báo cáo.
Cách âm khách sạn này rất tốt, anh không nghe bên ngoài có động tĩnh gì.
Rất nhanh điện thoại reo chuông.
“Là Lương Thục Khuê ạ. Tôi đã đuổi cô ta đi.” Trần Nhân bình tĩnh báo cáo.
Nam Lãnh cười khẩy, lời ít ý nhiều. “Được.”
Ngắm mấy tấm hình cô nhóc nào đó một lúc Nam Lãnh tắt đèn đi ngủ. Biết cô đang bận anh không phiền nữa. Mà anh cũng đang muốn ngủ một giấc.
Ngày hôm sau William Chan gọi cho anh ý tứ muốn bảo anh đưa Lương Thục Khuê đi thăm quan vài địa điểm nổi tiếng ở thành phố P nước N.
“Nghe nói Nam tổng thông thuộc nước N. Thục Khuê là bạn tốt của tôi, có thể làm phiền cậu chuyện này chứ?”
Ý tứ rõ ràng đang cho anh thêm phần trăm chiếm được cái bánh lờn vờn trước mắt.
Nam Lãnh nhếch miệng, anh đồng ý.
Xem ra phải cho Lương Thục Khuê hiểu người không nên đụng vào thì đừng cố. Kẻo lại ăn cả ngã về không.
Trần Nhân đương nhiên đi theo Nam Lãnh, anh làm sao có thể để tấm thân ngọc ngà của ông chủ bị chấm mút được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-nguy-hiem-cung-chieu-co-vo-khuynh-thanh/378091/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.