Tĩnh Hy nghiến răng ken két, cô ta chạy lại đỡ mẹ mà mắt nhìn theo Hy Văn lòng tràn đầy sự căm ghét.
“ Nó càng lúc càng xem mình như chủ nhân của gia đình này, nó nghĩ nó là đại tiểu thư chắc! Đồ con hoang!"
Bà Thẩm Bội cũng tức giận không kém gì Tĩnh Hy, bà nắm tay đấm xuống sàn nhà.
“ Ngày trước nó nên chết rục trong đám lửa đó, chỉ tại lão già Bạch Kính Đình bao đồng báo cảnh sát nên nó mới toàn mạng mà sống đến ngày hôm nay.”
“ Mẹ ơi, sau vụ hỏa hoạn đó nó mất trí nhớ, nhưng có khi nào nó nhớ lại không?”
“ Yên tâm đi, nếu nó nhớ thì nó đã nhớ lại lâu rồi. Ngày nó nhảy từ trên tầng tám xuống, không chết đã là kỳ tích rồi, đã qua thời gian rất lâu nó còn gì để mà nhớ!”
Sau khi Hy Văn rời khỏi nhà, tiếng nói chuyện của mẹ con Thẩm Bội rất lớn, nằm trên gác ông Bạch Chính Đình nghe tất cả, nhưng ông không thể mở miệng ra nói bất cứ lời nào.
Ông nhắm đôi mắt già nua lại, khẽ trào ra dòng lệ chua xót bất lực, chưa lúc nào ông muốn cái chết đến nhanh như lúc này, để không nhìn thấy thực tại tàn nhẫn giả dối đang diễn ra trước mắt ông.
Cuộc đời ông đã cưới phải một người vợ ham mê vật chất, vô tình vô nghĩa.
Sẵn sàng âm mưu hại chết một đứa bé 11 tuổi, để chiếm đoạt số tiền bảo hiểm của nó.
Vô phúc hơn, ông lại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-ha-toi-han-anh/2967447/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.