Trong chiếc xe hơi sang trọng máy lạnh được mở lên số cao nhất, Hy Văn lạnh run nhưng vẫn ngoan cố níu lấy tay của Hà Hiểu Minh, cô bừng bừng lửa giận đánh mạnh vào tay anh ta.
“ Thả tôi ra...! Thả tôi ra...! Tôi phải báo cảnh sát các người hại chết Huệ Mẫn. Các người sẽ phải trả giá...”
Hy Văn nhanh chóng lấy điện thoại ra nhấn số, nhưng bị Hà Hiểu Minh bất ngờ giật lấy quăng ra ngoài, anh ngiến chặt răng mặt đằng đằng sát khí, nhưng tuyệt nhiên không nói gì.
Hy Văn lại chộp lấy tay anh cắn thật mạnh, qua lớp vải áo sơ mi cô ngửi thấy mùi máu tanh lan vào miệng mình.
Hà Hiểu Minh nhịn đau vẫn để mặc cô muốn làm gì thì làm, cô thấy bất lực khi anh vẫn như một bức tượng sắt không có bất cứ hành động đáp trả nào.
Hy Văn bỗng nức nở bật khóc, miệng vẫn không rời bắp tay Hiểu Minh.
Một lúc sau cô đã hoàn toàn buông lỏng, hai tay ôm lấy mặt tuyệt nhiên không hề phát ra tiếng động nào.
Hà Hiểu Minh quay sang nhìn cô, thấy qua khẽ tay từng giọt nước lặng lẽ rơi xuống, cô đang cố gắng bình hòa lại tâm trạng nhưng lại không thể ngăn được nước mắt chảy ra.
Chiếc xe đi thẳng vào Đào Hoa Nguyên, khu biệt thự phía Đông dành riêng cho chủ tịch, qua một đoạn đường dài hai bên là hàng cây tùng lâu năm, chạy thẳng vào trong khoảng sân phía trước, có đài phun nước lấp lánh ánh đèn màu.
Anh dừng lại, xuống xe mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-ha-toi-han-anh/2967415/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.