Chương trước
Chương sau
Nhưng đã quá muộn, Tĩnh Hy đã thấy một màn trước mắt hai người Hy Văn và Hiểu Minh đang động chạm nhau dưới nền nhà, cô ta tỏ ra bất ngờ sau đó chuyển sang trạng thái hoang mang lo sợ, hỏi một câu vô định không chủ đích.

“ Tại sao Hy Văn lại ở đây?”

Thái độ không chút thiện ý nào của Tĩnh Hy đập vào mắt Hiểu Minh, nhưng anh có thể hiểu được tại sao, vốn dĩ họ đã không hòa hợp nhau từ khi sống chung một nhà, cũng không có gì phải ngạc nhiên.

Hiểu Minh đứng đậy phủi tay, hất hàm ra hiệu cho Hy Văn

“ Đứng dậy, Cô muốn ở cùng Tiểu Hy hay là ở đây cũng được. Tùy cô, nhưng đừng nghĩ đến việc sẽ thoát khỏi đây, nếu tôi không cho phép!”

Hy Văn bình tĩnh nhìn vào mặt Hiểu Minh, sau đó chuyển sang nhìn Tĩnh Hy, đầu cô hiện một ý nghĩ, chỉ có Tĩnh Hy mới có thể giúp cô thoát khỏi người đàn ông này

“ Tĩnh Hy, tôi bị anh trai chị nhốt nơi này, chị thấy sao? trước giờ chị và tôi đã không ưa gì nhau. Vừa mới dọn khỏi nhà cách đây không bao lâu, giờ đã gặp lại nữa rồi, đúng là nghiệt duyên.”

Tĩnh Hy yên lặng nãy giờ, mới đến bên cạnh níu áo Hiểu Minh, ra vẻ không hiểu ý chuyện đang xảy ra

“ Chuyện này là sao vậy anh? Chẳng phải Đào Hoa Nguyên không cho người lạ vào hay sao? Đến mẹ của em cũng không được vào...”

Hiểu Minh lúc này mới cau mày lại, thái độ không được vui, nhưng anh vẫn ôn tồn giải thích cho Tĩnh Hy

“ Cô ta gây rắc rối cho công việc của anh, tạm thời để chỗ em vài hôm. Tuyệt đối không cho ra ngoài, lần này anh nhờ em canh chừng cô ta, tùy ý em quyết định... !”

Lời Hiểu Minh tuy không nói trực tiếp nhưng cũng đã ám chỉ cho Tĩnh Hy tùy ý đối phó với Hy Văn, coi như là sự trừng phạt bấy lâu nay Tĩnh Hy sống không yên ổn trong nhà của họ Bạch.

Nhưng Tĩnh Hy không hề muốn Hy Văn có mặt trong căn nhà này một giây phút nào, Hy Văn chính là quả bom nổ chậm đe dọa đến thân phận Hà Tiểu Thư của cô ta.

Cô có ngu ngốc như thế nào cũng không muốn Hy Văn ở lại Biệt thự Đào Hoa.

Tĩnh Hy lại đem ra bộ dáng ôn nhu dịu dàng hết sức nói với Hiểu Minh

“ Anh à! Bao năm nay em mới thoát khỏi cô ta, thù mới hận cũ chưa trả nhưng em cũng không muốn làm mẹ buồn, với lại cha nuôi Bạch Kính Đình đang ở nhà chờ cô ta về chăm sóc. Anh có thể suy nghĩ lại không?”

Hy Văn bỗng phì cười, cô cười vì Tĩnh Hy diễn kịch quá giỏi, bao năm sống chung nhà, cô còn chưa từng thấy qua cái dáng vẻ hiền lương thục đức, lo lắng cho cha mẹ, bao dung với em út như thế này.

Phụ nữ xinh đẹp học thức không đáng sợ, mà đáng sợ nhất là cô ta vừa xinh đẹp có học thức lại vừa biết nũng nịu, đáng yêu trước mặt đàn ông, biết nói lời đạo lý lay động lòng người.

Quả thật ở khoảng này, Hy Văn còn phải chắp tay bái Tĩnh Hy ba lạy vì khả năng thiên bẩm này.

“ Anh, anh cho Hy Văn về đi, em không biết chuyện xảy ra giữa anh và nó, nhưng em không muốn nhìn thấy mặt nó ở đây!”

“ Một đối tác của anh đã làm chết bạn cô ta ở vũ trường, tình hình hiện tại đã không còn ai gây rắc rồi nữa, nhưng ngoại trừ cô ta lại không có ý định bỏ qua... Anh đành phải đưa về đây, khi nào Tĩnh Kha thu xếp ổn định anh sẽ cho cô ta biến khỏi mắt em.”



Tĩnh Hy vẫn không hài lòng, có vẻ Hiểu Minh đã rất chịu khó giải thích cho cô ta hiểu vấn đề, nhưng Tĩnh Hy lại không dám thái quá trong từng lời nói, sợ đánh mất đi sự tín nhiệm và tình cảm của Hiểu Minh dành cho cô ta vừa mới bắt đầu lại không bao lâu.

Hy Văn vẫn trong tâm thế chờ xem anh em họ sẽ làm gì với cô, để nhanh có kết quả, cô biết mình phải lợi dụng tâm tính ích kỷ nhỏ nhen của Tĩnh Hy để kích bác cô ta, cô ta sẽ giúp đẩy cô ra khỏi nơi này.

Cô bước đến cạnh Hiểu Minh ôm lấy tay Hiểu Minh một cách bất ngờ, ngửa mặt nhìn anh ta bằng ánh mắt khiêu khích, rồi lại quay sang nhìn Tĩnh Hy

“ Chị Tĩnh Hy, anh trai của chị có ý gì chị còn chưa hiểu hay sao? người có địa vị như anh ta, tại sao phải cam chịu một đứa như tôi. Còn đưa tôi về nơi này, thì chị nghĩ liệu anh ta muốn gì ở tôi?”

Tĩnh Hy thấy một màn nắm tay ôm ấp trước mắt của Hy Văn bỗng dâng trào lên lửa hận, cô ta không cho phép Hy Văn đến gần Hiểu Minh, tuyệt đối không thể! Tĩnh Hy nhanh chóng đến bên cạnh đẩy Hy Văn sang một bên, ánh mắt lộ ra tia tức giận đỉnh điểm.

Hy Văn đã cả gan tấn công như vậy, mà Hiểu Minh lại điềm nhiên không phản ứng, trong Tĩnh Hy có một dự cảm chẳng lành.

“ Bạch Hy Văn! Cô đừng có mà không biết thân phận của mình, nên biết vị trí của mình ở đâu. Đừng nghĩ anh Hiểu Minh đưa cô về đây, là cô có thể lên giọng với tôi.”

Hy Văn lăc đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ bất cần, cô hơi ngiêng đầu, lưng tựa vào bàn ăn cho cô chút tinh thần vững chãi trước hai người này.

“ Vậy thì nên khuyên nhủ anh trai của chị, thả tôi ra!”

Nhìn thấy Tĩnh Hy tức giận mặt đỏ gay, Hiểu Minh điềm tĩnh đặt tay lên vai an ủi cô ta

“ Em về khu Nam trước đi, tối nay anh dẫn đi Đông Phương Mỹ Nhân chơi. Chuyện này anh không để em liên quan nữa”

“ Không, em không có ý đó. Cô ta không thể ở với em, càng không thể....”

Lời chưa nói xong thì, Tĩnh Hy bị Hiểu Minh đẩy về phía Quản gia Lý Oa, hàm ý tiễn khách, mặc cho dáng vẻ không muốn rời của Tĩnh Hy.

Sau khi Tĩnh Hy đi khỏi, Hiểu Minh nhếch miệng cười nhạt nhìn Hy Văn, mặt cô hiện rõ ra vẻ thất vọng, người có thể giúp cô đã đi mất,

“ Cô khá lắm, chọc tức được con bé đến mức như vậy. Tôi đã từng nhắc nhở cô không được động đến Tĩnh Hy, lời tôi nói cô không nghe lọt tai sao?”

Cơn nóng giận trong Hiểu Minh lại bùng lên, không hẳn vì Tĩnh Hy mà còn là vì thái độ ương bướng không quy thuận của Hy Văn khiến anh không giữ nổi sự bình thản trên khuôn mặt được tôi luyện bao nhiêu năm.

Hà Hiểu Minh nắm chặt tay Hy Văn lôi về phòng ngủ, mở cửa nhà vệ sinh trực tiếp ấn đầu cô vào lavabo rồi xả nước.

Giọng của Hiểu Minh không giấu được sự tức giận đã lên đỉnh điểm, anh nói đều đều tiếng nói rất nhỏ như chỉ muốn chỉ chính mình nghe, nhưng cũng đang phát tiết sự ức chế cho Hy Văn thấy, âm thanh như ác quỷ hòa chung với tiếng nước chảy vang lên.

“ Tại sao cô luôn chống đối...tôi. Chỉ cần cô ra khỏi Đào Hoa Nguyên thì người của hắn sẽ xơi tái cô... hiểu không? Nếu không có Hà Hiểu Minh tôi thì đêm qua cô còn toàn mạng rời khỏi chỗ đó không? Người của vũ trường sẽ thủ tiêu nếu cô tiếc lộ chuyện xảy ra án mạng, cô nghĩ cô mạng lớn lắm hay sao...? là đại tiểu thư danh giá có thể tự do đến là đến, đi là đi sao? Có biết bao ông lớn nắm giữ Đông Phương Mỹ Nhân không?”

Hy Văn bị nước xối xả vào tai vào mắt, cô không thể nghe thấy gì hay nhìn thấy gì nữa cả, chỉ có một ý nghĩ duy nhất là người đàn ông sau lưng đang muốn ép chết cô.

Hy Văn ho sặc sụa, mặt tái nhợt vì thiếu dưỡng khí, cả thân thể cô tựa vào lavobo không chút sức lực, cô ước gì có thể phản kháng dù chỉ là một lần, để cô còn có cơ hội được sống.



Hà Hiểu Minh dường như đã qua cơn tức giận, tay anh nới lỏng kéo Hy Văn thoát khỏi mặt nước đã tràn đầy.

“Cô định đi tìm công lý với cái dáng vẻ ngu ngốc này ư?”

Anh bóp chặt khuôn mặt đang thở dốc của Hy Văn, đôi mắt sáng như chim ưng như đang nhìn vào con mồi.

Hy Văn vì thiếu dưỡng khí, nên giây phút thoát khỏi bồn nước, khiến cô khao khát được hít thở vô cùng.

Bộ váy cô mặc đêm qua đã ướt sủng, để lộ ra từng đường nét cơ thể thiếu nữ ẩn hiện dưới lớp vải mỏng.

Đôi môi mấp máy, ánh mắt mơ màng cùng lồng ngực phập phồng trước mắt lại khiến Hiểu Minh chợt dâng lên rung động mãnh liệt cả con tim lẫn bộ phận bên dưới xấu xa.

Một lần nữa, lý trí không thể kiềm chế được cơ thể, Hiểu Minh đã rất dứt khoát mà hôn lên môi Hy Văn, một nụ hôn mạnh mẽ quyết liệt không lối thoát.

Hy Văn còn chưa kịp hoàn hồn, lại bị tiếp một màn tra tấn từ Hiểu Minh, đến khi cô kịp nhận ra thì lưỡi của anh đã oanh tạc chinh chiến trong miệng cô.

Một người chưa từng trải qua một mối tình, nên đối với Hy Văn thì cái thể loại mà Hiểu Minh đang làm với cô chính là một thứ xa lạ vừa mới mẻ, vừa muốn trải nghiệm lại vừa e dè xấu hổ.

Nhưng rất nhanh cô đã nhận ra là Hà Hiểu Minh đang cưỡng hôn mình, bằng tất cả lý trí và sức mạnh còn sót lại của cơ thể.

Hy Văn thoát khỏi vòng tay đang ôm chặt của Hiểu Minh, vung tay tát anh một cái thật mạnh, có thể nói chưa bao giờ cô ra tay với ai dứt khoát và nhẫn tâm như vậy.

“ Bốp!!!”

Hiểu Minh nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ đều cán trước mặt cô, anh ngiêng đầu, lưỡi khẽ đẩy bên má bị tát, ánh mắt nhìn xoáy vào cô, tay xoa xoa bên má vừa bị Hy Văn ra tay, rất ra dáng những kẻ hay làm những chuyện đồi bại như vậy đã thành quen.

Hy Văn gằn giọng chửi lớn một tiếng, lần đầu tiên Hy Văn “bị” đàn ông hôn môi, mà kẻ đó lại chính là người cô căm ghét.

“ Hà Hiểu Minh, khốn nạn!”

Hiểu Minh đứng dậy rời khỏi nhà vệ sinh, như chưa hề gây ra chuyện gì, có lẽ rời đi là cách tốt nhất cho cả hai trong tình huống này.

Lần đầu tiên, anh cảm thấy xấu hổ vì đã hôn một cô gái.

“ Con m.ẹ nó!”

Khẽ chửi thề chính mình một câu mà chỉ mình anh mới hiểu, tự hỏi mình tại sao lại có cảm giác này.

Cảm giác chưa từng có, đó là cái gì mà một kẻ lăn lộn người xã hội cả đen lẫn trắng gần 20 năm như anh lại không thể lý giải được.

Mang theo tâm trạng lâng lâng khó hiểu, anh bước nhanh ra khỏi biệt thự, để lại một Hy Văn thẩn thờ ngơ ngác với tình huống mình vừa trải qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.