Chương trước
Chương sau
Hà Tĩnh Hy rất ngạc nhiên vì bà Mạc Y lại chủ động gọi cho ả đến khu biệt thự chính trò chuyện, theo hiểu biết của ả dựa vào cuốn nhật ký của Hà Tĩnh Hy lúc nhỏ để lại thì Mạc Y chính là người chia cắt anh em Hà Hiểu Minh.

Ả lo lắng không biết âm mưu thật sự của người phụ nữ này là gì, bà ta vốn không ưa gì ả.

Vậy mà trong buổi trà chiều ngày hôm đó,

Mạc Y ngồi xe lăn, chân phủ một tấm chăn mỏng, khuôn mặt thì gầy gò hốc hác nhưng đôi mắt vẫn rất tinh anh và sáng rực, đủ thấy bản lĩnh của người phụ nữ này mãi mãi không bao giờ bị vùi lấp bởi bệnh tật hay tuổi tác.

Hà Tĩnh Hy không thể ngờ, Mạc Y lại thật sự chấp nhận ả.

Bà còn thừa nhận là người đã báo tin cho Hà Tĩnh Hy biết sự thật về Bạch Hy Văn và Hà Hiểu Minh vào cái đêm ở Đông Phương Mỹ Nhân.

Lời của Mạc y vẫn văng vẳng bên tai của Tĩnh Hy

“ Cô chính là người mà Hà Hiểu Minh thương nhớ từ nhỏ, nó hy sinh thanh xuân nuôi lớn cô mấy năm là đủ hiểu tình cảm của nó dành cho cô sâu đậm như thế nào. Tiếc là, đàn ông thì không qua nổi sự hấp dẫn của những cái mới lạ”

Giọng bà đều đều không chút biểu cảm đang giận hay vui. Tĩnh Hy chỉ cảm nhận được trong lời nói đó là sự lạnh lùng, ẩn ý sâu xa khó lường.

“ Vâng! Mong bác gái chỉ giáo cho cháu ạ! Lòng cháu bao nhiêu năm nay cũng chỉ có anh ấy. Nhưng bây giờ dường như đã khác rồi, cháu không còn cảm nhận được tình cảm sâu sắc của Hiểu Minh như ngày xưa nữa...”

Tĩnh Hy dịu dàng khẽ lau nước mắt, diễn tả một phong thái rất cốt cách của tiểu thư khuê cát trước mặt bà Mạc Y

Mạc y cười nhàn nhạt, bà nói mà không biết là đang hướng đến ả hay là Bạch Hy Văn

“ Người có vẻ hiền lành lại chính là kẻ có vỏ bọc hoàn hảo nhất, cô hiện tại lại thua một con bé như vậy, liệu có xứng đáng với vị trí Hà phu nhân sau này không? Tôi làm sao có thể yên tâm được.”

Tĩnh Hy bắt đầu hiểu Mạc y đang muốn ả làm gì, điều này Tĩnh Hy cũng đã nghĩ đến, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Thì bất ngờ Mạc y lại rời đi, để lại một câu nói vô cùng hữu ích cho ả ta lúc này

“ Người xưa có câu: Gắp lửa bỏ tay người, trở thành kẻ bị hại. Ngẫm cũng rất hay!”

Đi cả một quãng đường dài từ khu Đông về khu Nam, cuối cùng thì Tĩnh Hy cũng hiểu mình nên làm gì, nhân cơ hội này phải một mũi tên bắn hay đích, thì phải nói là bà Mạc Y người quân sư tuyệt vời nhất mà ả từng gặp.

Nhưng Hà Tĩnh Hy không thể ngờ rằng kế “ gắp lửa bỏ tay người” Mạc y lại dùng ngay trên người của ả.

...

Tình hình kinh doanh của Hy Văn và Đông Ca rất tốt, chỉ trong vòng nửa năm đã xoay vòng tiền vốn và mở rộng công việc kinh doanh rất nhanh.

Hy Văn đã đăng ký thành lập công ty do cô đứng tên, cả Đông Ca và Hy Văn thống đặt tên công ty là Doanh nghiệp tư nhân vận tải Đông Hy.



Ngày cô cầm trên tay tờ giấy đăng ký thành lập công ty, lòng Hy Văn lâng lâng cảm giác mình được sống thật sự.

Cô cười trong nước mắt, vì đây bước khởi đầu có tính lịch sử trong cuộc đời cô.

Bao năm nay Hy Văn sống dưới đáy xã hội bị chà đạp, sỉ nhục vì nghèo nay cô cũng đã chuyển mình được. Tuy không phải là lớn lao gì nhưng đối với Hy Văn đó là bước ngoặc quyết định.

Không ngờ mọi việc lại thuận lợi như vậy, trước kia Hy Văn phải đích thân đến giao dịch thuyết phục các chủ hàng nhận mối làm ăn của mình, nhưng hiện tại thì có nhiều chủ hàng chủ động đề nghị hợp tác với công ty của cô.

Cả những chiếc xe Hy Văn mua cũng được người bán đưa ra ưu đãi rất bất ngờ, tuy vẫn là xe cũ nhưng đều là xe tốt chỉ mới được sử dụng không bao lâu.

Đông Ca tuy cũng có một nửa số vốn nhưng anh lại là người không có ăn học đàng hoàng, anh không dám đảm nhận vị trí giám đốc nên nhượng lại vị trí này cho Hy Văn.

Vừa ra khỏi cơ quan hành chính, Đông Ca ôm chầm lấy Hy Văn khiến cô bất ngờ nhưng cũng không từ chối anh ta, vì cô biết đây là niềm vui của cả hai, cô không nên dập tắc đi tâm trạng vui vẻ ấy.

“ Hy Văn, tôi vui lắm. Có cô đồng hành thật tốt!”

Nhẹ vỗ lưng Đông Ca, Hy Văn cũng cười tươi rạng rỡ

“ Tôi cũng thế, cám ơn anh. Chính anh đã nhìn ra con đường làm ăn này, tôi cũng chỉ là người làm theo thôi.”

“ Không, nếu không có cô, thì tôi không thể vận hành công việc được, cô biết tôi rất ngốc mà. Tôi chỉ biết phụ bốc hàng hóa, từ trước đến giờ cô lao tâm khổ tứ nhiều hơn tôi.”

“ Hy Văn, đi ăn nhé! Hôm nay tôi mời.”

“ Để tôi gọi thêm Tiểu Yến nhé!”

“ Đồng ý!”

Từ xa có một chiếc xe lặng lẽ đậu bên vệ đường,

Tĩnh Kha chỉnh lại gọng kính nhìn qua kính chiếu hậu hỏi Hà Hiểu Minh

“ Chủ Tịch, chúng ta về nhà hay là đến công ty.”

Hiểu Minh vẫn yên lặng nhìn về phía Bạch Hy Văn và Đông Ca đang cười cười nói nói với nhau. Anh hất hàm về hướng Đông Ca, giọng khàn khàn thái độ không vui vẻ một chút nào, không quan tâm đến câu hỏi vừa rồi của Tĩnh Kha.

“ Cái tên Đông Ca đó cũng cơ hội lắm đó chứ!”

Tĩnh Kha không hiểu thế nào lại nghe không rõ lời của Hiểu Minh, anh vội nói như thanh minh cho Đông Ca

“ Cơ hội làm ăn của bọn họ là do Đông Ca khởi sướng, cũng may là có cô Bạch có tài kinh doanh nên hai người bọn họ phối hợp rất ăn ý. Theo tôi được biết thì trước giờ Đông Ca luôn giúp đỡ cô ấy, có vẻ là người tốt.”

Hiểu Minh hừ lạnh nhìn Tĩnh Kha, đập sấp tài liệu đang cầm trên tay xuống ghế



“ Đông Ca! Đông Ca! Cậu cũng tín nhiệm anh ta lắm phải không?”

Tĩnh Kha nhận thấy thái độ bất thường của chủ tịch nên thức thời ngậm miệng lại không dám nói một lời nào nữa.

Hiểu Minh mang một bụng khó chịu lạnh giọng nói

“ Tĩnh Hy hẹn tôi ăn tối, về khu Nam!” Hiểu Minh mắt nhìn vào tập tài liệu thông tin giấy phép kinh doanh của Bạch Hy Văn.

Miệng anh khẽ đọc cái tên “ Công ty vận tải Đông Hy!”

Anh khẽ cười nhạt, khóe miệng cong lên ánh mắt không giấu sự chế giễu

“ Cái tên nghe thật ấu trĩ!”

Đang miên man suy nghĩ thì giọng Tĩnh Kha lại vang lên

“ Thưa anh, có nên tiếp tục hỗ trợ cô ấy không ạ?”

Đặt tập tài liệu sang một bên, Hiểu Minh ngước lên nhìn ra cửa xe, vẫn một giọng điệu trầm ổn như thường

“ Không, cô ấy tự đi một mình được rồi. Cổ nhân có câu “ khóc trước cười sau” chính là bài học đắt giá cho những người làm kinh daonh, có thăng trầm mới biết sạn đá ở đâu mà còn tránh.”

Tĩnh Kha vội chuyển để tài sang công việc

“ Buổi tiệc chào mừng Cựu chủ tịch Thịnh Thế về nước đã được hoàn tất thưa anh, anh còn chỉ thị gì nữa không ạ!”

“ Ngoài danh sách khách hàng và cổ đông thì còn những ai?”

“ Dạ thưa anh, danh sách bổ sung là của phu nhân chỉ định, đa số là...”

“ Ai?”

“ Là các tiểu thư của các tập đoàn lớn như Đại Phú, An Đông, Kim Kê... và còn còn một số gia tộc chính trị lớn nữa”

Hiểu Minh mặt hơi đanh lại, có chút bực mình

“ Mẹ tôi vẫn như vậy, dù thân thể có bị bệnh tật tàn phá như thế nào đi nữa nhưng cái đầu của bà là bất khả chiến bại.”

Tĩnh Kha hiểu điều mà Hiểu Minh đang nói

“ Phu nhân cũng là vì lo cho anh, bà ấy đang dọn đường cho anh bành trướng thế lực. Trước giờ để củng cố quyền lực trong giới kinh doanh thì hôn nhân liên thông kinh tế là điều hiển nhiên, mong anh có thể hiểu cho phu nhân...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.