Đặt đĩa dưa xuống bàn, Hy Văn len lén nhìn người đối diện ở khoảng cách rất gần, đây là lần đầu tiên cô chủ động nhìn Hiểu Minh.
Cô cũng không biết lý do tại sao, nhưng lúc này ở anh có cái gì đó rất thu hút cô, những lần trước cô gặp anh là cái vẻ hung dữ ngang tàn lẫn kiêu ngạo.
Có lẽ những cái đó đã che đi một người đàn ông có một nụ cười đẹp tỏ nắng như vậy.
Hy Văn bỗng thấy nhức đầu kinh khủng, có cái gì đó cứ ẩn ẩn hiện hiện trong đầu cô.
Một hình ảnh rất quen thuộc nằm sâu trong tầng ký ức đã xa mà Hy Văn không thể nào lý giải.
Nhìn Hiểu Minh chầm chậm ăn từng miếng dưa, Hy Văn đứng cạnh nhẩm tính giá trị của chúng.
Một miếng dưa nhỏ cắm trên nĩa mà anh vừa đưa vào miệng, bằng công sức lao động mấy năm của cô.
Đời thật không công bằng mà, người ăn không hết kẻ lần không ra.
Không biết kiếp trước anh ta giải cứu thế giới hay sao kiếp này được ưu đãi cuộc sống huy hoàng như vậy.
Đang miên man suy nghĩ thì cô bất ngờ nghe được Hiểu Minh nhắc tên mình
“ Hy Văn”
“ Gì cơ!”
Hiểu Minh không chút khó chịu, mặt vẫn thản nhiên nhưng lời nói là có ý bắt lỗi cô
“ Ở cái Thành Đô này chưa ai dám nói chuyện với tôi trống không như em.”
Bạch Hy Văn ngẩn người ra, từ bao giờ cô trở nên tự nhiên thoải mái với người này như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-ha-toi-han-anh/2967358/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.