Hà Hiểu Minh với một thân sơ mi trắng quần âu, lặng lẽ ngồi vào vị trí chính chủ vốn dĩ mặc định là của anh từ bấy lâu nay.
Gác chân lên bàn ngạo nghễ, nhếch môi cười nhạt nhìn sang Bạch Hy Văn.
Cô vẫn im lặng xem toàn bộ một màn gọi gái của Hà Hiểu Minh, lòng cô bỗng dâng lên một nỗi buồn không tên, nhưng khuôn mặt lại tàn phát ra một tia lạnh lùng vô cảm không quan tâm đến sự việc trước mắt.
Cô vốn dĩ là “ bá vương mặt lạnh”, khả năng che giấu cảm xúc vốn là được tôi luyện từ nhỏ. Ánh mắt của Hà Hiểu Minh nhìn cô không giấu nổi sự thất vọng lẫn buồn bã.
Hai cô gái rất chuyên nghiệp, mỗi cô một bên ngồi xuống bắt đầu nhiệm vụ của mình.
Được phục vụ Hà Hiểu Minh, vị CEO trẻ tuổi tài cao đẹp trai xuất chúng của Thành Đô là ước muốn của nhiều cô gái ở Đông Phương Mỹ Nhân. Họ không thể bỏ qua cơ hội thua kém đối phương để gây ấn tượng với anh.
“ Em tên Sơn Trà, ông chủ Hà... đêm nay anh cho em phục vụ anh nhé, ở lại với em một đêm thôi.” Giọng Sơn Trà dịu dàng vang lên vô cùng êm tai, khiến Hy Văn cũng không khỏi run rẩy.
Đàn ông nào mà không thích ngọt, thích dịu dàng của mỹ nhân cơ chứ, chỉ có cô là cái thể loại còn sót lại vừa không biết nói lời ong bướm, lại mang khuôn mặt chỉ có một nửa là tạm nhìn.
Hà Hiểu Minh nhìn cô ta ánh mắt có chút dịu lại, đôi mày kiếm cao ngạo kia khẽ giãn ra, nhìn mỹ nhân bé nhỏ bên cạnh, dịu giọng hỏi:
“ Em bao nhiêu tuổi?”
“ Em 18 tuổi” Sơn Trà thỏ thẻ rất đáng yêu.
Hy Văn há miệng thản thốt, sau đó không giấu được vẻ mặt khinh bỉ, cô khẽ nhếch môi như có như không chế giễu, thầm chửi trong lòng đúng là đôi cẩu nam nữ.
“Em bao nhiêu tuổi?” Hà Hiểu Minh anh là loại trâu già háo sắc lại muốn ăn gái tơ.
Còn con nhóc Sơn Trà gì đó mới nức mũi ra chỉ 18 tuổi, đã có tuyệt chiêu dụ đàn ông đỉnh cao vậy, khiến kẻ ra đời trước cô ta gần 6 năm là cô đây chỉ biết đứng nhìn ngây dại.
Hà Hiểu Minh cọ cọ mặt lên cổ Sơn Trà, hít lấy một hơi vừa đưa tay lên mái tóc cô ta, khẽ nghiêng đầu khẽ chạm hờ môi cô ta, mắt có lướt qua đôi môi của Hy Văn, trong con ngươi sâu thẳm hiện lên chút khổ sở.
Nhưng rất nhanh, tay anh không chút ngần ngại mà thò vào trong váy của Sơn Trà.
Hy Văn nhìn Hà Hiểu Minh chủ động hôn hít đào nữ lẫn hành động tiện d.âm ngay trước mặt cô mà lòng chấn động.
Tay cô dưới chiếc áo khoác che phủ khẽ nắm chặt lại, từng ngón tay bấm vào da thịt muốn bật máu nhưng lại không có cảm giác đau.
Có lẽ một nơi nào đó trong cô còn đau hơn, nên chút thương tổn này có là gì?
Một đào nữ khác cũng không kém cạnh, vội tháo cúc áo của Hà Hiểu Minh ra đủ lộ cơ ngực rắn chắc, cùng yếu hầu lộ rõ dưới cổ làm tăng thêm sự quyến rũ chết người của anh.
Cô ta dùng lưỡi quét qua từng khu vực nhạy cảm, để lại những vệt ướt át sáng loáng trên nền da màu lúa mạch nam tính của anh, khiến Hà Hiểu Minh có chút kích động.
Chiếc lưỡi dài điêu luyện cô ta như lưỡi yêu tinh nhện mà Hy Văn từng xem qua trong phim Tây Du Kí, rất kích tình và cũng thật quyến rũ. Hy Văn khẽ rùn mình.
“ Ông chủ Hà, còn em là Tiểu Hồng! Anh quên em rồi sao?”
Cô ta cũng ỏng ẹo, bò nửa người lên ngồi lên hạ bộ Hà Hiểu Minh rồi cọ xát, một màn kích tình rất kinh dị trước mắt mọi người.
Mặt Hy Văn đỏ bừng, không biết có phải vì xấu hổ hay là tức giận, nhưng cô lại không có chút phản ứng gì. Chỉ cố tình nhìn quanh quẩn để lảng tránh, thì lại vô tình bắt gặp ánh mắt cười cợt của Lạc Vũ Tranh.
Hy Văn lại đảo mắt đến Hà Hiểu Minh, hóa ra anh cũng là một kẻ đê tiện không khác gì những bọn đàn ông đến đây. Là cô đã nhìn nhầm rồi!
Cách đây 1 tuần lúc anh mang giày cho cô, anh khoác áo lên người cô, cô từng có chút hảo cảm, nhưng bây giờ chẳng còn lại gì.
Trống rỗng là cảm giác của Hy Văn lúc này.
“ Em giỏi lắm! Tối nay tôi muốn cả hai”
Nói xong, liếc nhìn Bạch Hy Văn vẫn đang đứng cách đó chỉ mấy bước chân.
Khuôn mặt cô xám xanh, vết sẹo trên má ửng đỏ mỗi khi bị kích động mạnh.
Hà Hiểu Minh vẫn kiên trì nhìn cô một hồi lâu, nhưng cô cũng không ngại mà đấu với anh. Cô lơ đãng nhìn vào không trung, nhìn vào chùm đèn chớp nháy phía trên đầu mà không thèm liếc anh lấy một cái.
Hà Hiểu Minh vẫn thói quen cũ, cầm chai Everclear lên tu ừng ực hẳn 1/3 chai.
Hy Văn biết thừa cái thứ quỷ quái này có uy lực mạnh cỡ nào, tuy Hà Hiểu Minh có tửu lượng rất dọa người.
Nhưng với nồng độ cồn 95% xứng danh loại rượu mạnh nhất thế giới thì làm sao mà cơ thể có thể tiếp nhận nổi cơ chứ.
Bạch Hy Văn run rẩy nhìn anh tàn phá nội tạng của mình mà lòng chợt đau đớn.
Anh ta ngộ độc ruợu chết kệ con m.ẹ anh ta chứ, có liên quan gì đến cô. Chết nhanh cô còn đỡ phải trả nợ.
Nhưng vẫn là cô không đành lòng!
Bước nhanh đến, giật phăng chai rượu trên tay Hà Hiểu Minh.
Mặt Hy Văn đanh lại, biểu tình cương quyết không nhượng bộ nếu Hà Hiểu Minh phản ứng, cho dù anh có đánh chết cô tại chỗ này cô cũng sẽ không buông.
Hy Văn cắn chặt môi cam chịu chuẩn bị một cái đạp hoặc cái tát từ anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]