Một lần nữa, Hy Văn tỉnh dậy thì cô thấy mình vẫn đang nằm trên giường bệnh, lúc này đầu óc cô đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Những vết thương trên da thịt một lần nữa lại nhức nhối, đau rát truyền đến não bộ.
Nhưng cô không quan tâm được nhiều đến như vậy.
Hà Hiểu Minh chính là điểm sáng duy nhất trong cuộc đời của cô.
Mặc kệ sự đau đớn về thể xác lẫn tinh thần, trong cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất là muốn gặp anh.
Cảnh tượng tòa nhà sụp đổ phía dưới trước mắt Hy Văn khiến cô hoảng loạn và hít thở trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Vội tháo ống dịch truyền rồi chạy nhanh ra cửa, gặp ngay một người vệ sĩ, cô biết người này, anh là vệ sĩ bảo vệ khu vực nhà ở của cô.
Hy Văn nắm lấy cánh tay anh ta, mắt mở lớn như van nài
“ Anh nói cho tôi biết đi, anh ấy đâu? Anh ấy còn sống không?”
Giây phút nhà máy bị nổ tung như mới xảy ra in đậm trong đầu cô, cô không thể tin được Hà Hiểu Minh vậy mà lại chìm trong biển lửa đó.
“ Anh ấy... ? Anh...trai của tôi...” Lời ngập ngừng chưa kịp dứt thì có giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng cô
“ Anh đây...”
Hy Văn quay lại thấy Hà Hiểu Minh đứng trước mặt mình bằng da bằng thịt thì nhào đến ôm lấy anh, anh có chút nhăn mặt nhưng vẫn nở nụ cười ôn hòa nhìn cô.
Anh có chút gấp gáp như thể vừa chính thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-ha-toi-han-anh/2967252/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.