Lăng Tĩnh Tuyết là đứa bé rất đơn thuần, từ trước đến giờ không uống rượu, nhưng hôm nay là ngày rất quan trọng, các bạn học cũng đều rối rít khuyên bảo cô, để cho cô không thật sự mất hứng một lần thì thế nào. Vì vậy, phòng tuyến của cô bị các bạn thay nhau công phá, đau lòng vì sắp chia tay nhau, cư nhiên cô uống không ít hơn so với bọn họ. Về phần hôm nay phóng túng, nhiều năm về sau, cô đều không nói được rốt cuộc là buồn hay là vui.
Lăng Tĩnh Tuyết ở trong phòng rửa tay chậm chạp một lúc, sau đó mở cửa kéo thân thể say lảo đảo đi ra, cũng không có nhìn rõ ràng hoàn cảnh bên ngoài, đi thẳng ra khỏi phòng va vào một lồng ngực, lồng ngực ấm áp đụng vào nhau. Lăng Tĩnh Tuyết dĩ nhiên cúi đầu khóc, không biết là bởi vì đụng phải chỗ nào đau mà khóc, hay là bởi vì nhớ tới chia tay với bạn học mà đau lòng khóc. Người đàn ông đó khẽ cau mày, vươn tay nắm cằm để cho cô ngẩng đầu lên, anh nghĩ muốn nhìn cô gái này một chút thì có sao đâu, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau đó, hai người đều sững sờ. Liếc mắt một cái, người đàn ông giống như là mê muội vậy, anh nâng cằm cô lên hôn xuống, người đàn ông chỉ cảm thấy cái mùi này khiến anh say đắm, khiến anh không muốn buông ra.