Chuông cửa vang.
Sở Ấu Cơ chạy ra mở cửa, "Thanh Hạ tỷ tỷ!"
Sắc mặt Cung Thanh Hạ vẫn không đổi, gật gù tính là đáp lại.
Ở trước cửa thay dép lê, Cung Thanh Hạ đứng thẳng người, nhìn thấy con ngươi của Sở Ấu Cơ bắn ra ý cười tung tóe, chói sáng như ánh sáng mặt trời, từ trong túi lấy ra một hộp thuốc màu đỏ đưa cho Sở Ấu Cơ, "Cái này cho em."
Sở Ấu Cơ đón ở trong tay, nhìn một chút, là cao mềm của Đông y, phương thuốc truyền qua hơn trăm năm, dùng cho những vết thương ngoài da, không khỏi nở nụ cười, "Cảm ơn Thanh Hạ tỷ tỷ."
Lâm phu nhân đi lên trước bắt chuyện, "Thanh Hạ đến rồi?"
Cung Thanh Hạ mỉm cười, "Chào Lâm giáo sư!"
A Xuân nghe tiếng người nói, từ trong phòng bếp đi ra, kinh ngạc thốt lên, "Trời ơi! Cung tổng ngoài đời quả nhiên đẹp hơn cả trong ảnh!"
Lâm phu nhân giới thiệu, "Đây là bảo mẫu trong nhà, tên là a Xuân."
Cung Thanh Hạ khẽ gật đầu.
A Xuân nở nụ cười, "Cung tổng ngồi đã, tôi đi chuẩn bị thêm mấy món là có thể ăn cơm rồi." Nói xong quay lại phòng bếp.
Lâm phu nhân cũng nói, "Đừng đứng cửa trước, mau vào."
Sở Ấu Cơ mạnh bạo kéo tay Cung Thanh Hạ cùng vào, kéo nàng vào phòng khách rồi ấn ngồi xuống ghế.
Lâm phu nhân đoán các nàng còn phải thảo luận về tình hình Hi Sở, cũng không quấy rầy, ngồi ở một bên xem báo.
Cung Thanh Hạ đưa mắt đánh giá ngôi nhà một lượt.
Sở Ấu Cơ nhìn thấy, cười nói, "Nhà em không rộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-dang-viet-chu/1364029/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.