Nói xong thì Điềm Cảnh Nghi liền đè thân thể nhỏ nhắn của cô dưới thân , bàn tay to lớn ấy không nể tình mà duy chuyển khắp người cô .
Mạn Nhu Nhu sắc mặt tái nhợt nói .
----- Anh ..Anh nhẹ tay một chút được không ? Như thế tôi không chịu nổi !-----
Mạn Nhu Nhu phải nói là rất khôn ngoan biết không thể mạnh mẽ chống đối hắn nên giọng nói của cô rất nhẹ nhàng .
Thấy cô nói nhỏ nhẹ như thì hắn củng hừ nhẹ một cái giọng nhỏ lại .
---- Cô nằm im một chút , tôi không thích nuôi người vô dụng !-----
Nghe thấy thế thì Nhu Nhu liền nằm im không chống đối nữa , Điềm Cảnh Nghi liền nhanh chóng mở chiếc nệm ra thì cô mới phát hiện ra là bản thân mình không có một mảnh vãi che thân .
Mạn Nhu Nhu hốt hoảng đỏ mặt nói .
---- Tại sao ?...Đồ của tôi đâu rồi ? Tại sao tôi lại như thế ?-----
Thấy cô nói như thế liền nhếch mép nói .
---- Tôi thấy nói hơi bẩn nên vứt đi rồi, nhưng mà tôi cảm thấy là cô không cần bận đồ làm gì ?-----
Nghe được câu nói đầy biến thái này của hắn thì sắc mặt cô đỏ bừng không thể nào tưởng tượng nỗi .
Nói xong Điềm Cảnh Nghi liền nhanh chóng lấy lọ thuốc mà nhẹ nhàng thoa nên nơi tư mật kia của cô , sắc mặt Nhu Nhu liền đỏ bừng không chịu nổi mà nhắm mắt lại không dám mở ra .
Khi thuốc vừa được bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-ba-dao-xin-dung-sung-toi/2573736/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.