Lãnh Thiên Hàn siết chặt thân hình bé nhỏ của cô vào trong lồng ngực, đầu anh tựa nhẹ lên vai cô.
"Hân nhi, tám năm trước là anh mê muội, là anh đã trách lầm em. Anh luôn nghĩ là anh ghét em, không muốn nhìn thấy em, nhưng từ lúc em đi anh mới chợt nhận ra, anh rất yêu em, yêu em nhiều lắm. Anh cũng không biết bản thân bắt đầu yêu em từ khi nào, có lẽ là từ khi còn nhỏ đã bắt đầu yêu em... Hân nhi, có lẽ... do em lúc nào cũng ở cạnh anh... cho dù anh có bạn gái... cho dù anh đi chơi với bạn gái... đều có em theo cùng. Thật ra em không hề biết... anh đã biết em ở Parri từ lâu, anh đã qua đó vô số lần... anh nhìn thấy em đi cùng với người đàn ông khác... hai người... cười đùa vui vẻ bên nhau... nhìn thấy em vào nhà hàng ăn cơm với người đàn ông khác... cùng hắn ta vào công viên chơi... cùng hắn ta nắm tay đi trên đường dưới lớp tuyết dày... lúc đó anh chợt nhớ tới lúc em lẽo đẽo theo sau anh, có phải em lúc đó rất đau không... em lúc đó có phải rất cô đơn không... em lúc đó có phải đã từng muốn buông tay nhưng không được đúng không... có phải em lúc đó cũng khổ sở, cũng gắng gượng chịu đựng chỉ vì... muốn được nhìn anh một chút... muốn được bên anh một chút... muốn được anh nhìn em dù chỉ là liếc qua thôi đúng không... Hân nhi, sau ba năm em rời khỏi đây anh mới tìm được em, anh đã qua bên đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-anh-yeu-em-nguoi-con-gai-doi-anh/3268585/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.