Thấy Huyền Thiên Tông dưới giọng điệu uy hiếp của mình biết điều hơn. Khuôn mặt Tư Thất Tinh khẽ dãn ra, sâu trong ánh mắt mang theo vẻ khinh thường, mà Nghiễm Hàn Yên thì mừng rỡ ra mặt.
- Huyền Thiên Tông thiếu hiệp, huynh nguyện ý cho ta mượn xem thanh bội kiếm này sao?
- Sư tỷ, nếu hắn đã đáp ứng rồi, ta thay mặt tỷ nhận lấy thanh kiếm này.
Tư Thất Tinh nói xong liền vươn tay chụp lấy thanh kiếm trên người Huyền Thiên Tông.
Bất quá, khi nắm chặt tay lại, không ngờ Tư Thất Tinh lại chụp vào khoảng không, Huyền Thiên Tông hơi lui lại một bước. Thanh bội đã nằm ngoài tầm tay hắn.
- Ngươi.
Tư Thất Tinh nhìn Huyền Thiên Tông, ý cảnh cáo trong mắt sâu thêm một phần.
- Ngươi nhất định phải cầm được thanh bội kiếm này sao?
- Lời vô ích, đương nhiên!
Sắc mặt Tư Thất Tinh lãnh lệ, trừng mắt nhìn Huyền Thiên Tông, lại vươn tay, chộp về phía chuôi thanh kiếm màu ám hồng trên tay Huyền Thiên Tông. Lúc này, Huyền Thiên Tông cũng không tiếp tục né tránh, mặc cho bàn tay Tư Thất Tinh cầm lấy thanh kiếm, sắc mặt ung dung, đạm nhiên. Thấy được cảnh này, Ứng Lan Chỉ đứng một bên, không khỏi bật cười.
- Còn cố ra vẻ ta đây là cao thủ, thì ra chỉ là một tên bắt nạt kẻ yếu.
Địch Kiền Nguyên cười lắc đầu, cũng không nói gì thêm.
Ngay cả Từ Hồ đứng một bên, trong lòng cũng có chút hối hận, chẳng lẽ bản thân đã nhìn lầm người.
Nhưng mà, trong lúc mọi người nhìn Huyền Thiên Tông cố làm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-thien-te/52096/chuong-6.html