Nhan Chú trở lại, Trầm mama đang canh giữ ở cửa.
“Tam gia, lúc quá trưa, nhị phu nhân phái Tiểu Lan tặng đồ cho phu nhân. Tiểu Lan đi sau, phu nhân liền tự nhốt ở trong phòng, ai cũng không gặp.”
Hắn âm thầm nhíu mi, đàn bà kia lại muốn đùa giỡn cái gì?
Hắn bước vào, đẩy ra cửa phòng, trong phòng tối đen như mực.
Vận khởi thị lực, vật nhỏ lui thành một đoàn, ngốc ngơ ngác ngồi dưới đất.
“Người tới, thắp đèn!”
“Không cần — không cần thắp –” Tiểu Thiền lẩm bẩm.
“Con mèo nhỏ nói chuyện?” Nhan Chú cười.
“Không cần đốt đèn, ta hỏi ngươi một việc.”
“Hảo! Tùy ngươi hỏi. Ngồi dưới đất sẽ sinh bệnh, đến, đứng lên – đi đến tháp!” Hắn tiến lên đem nàng ôm đến trên tháp, “Chúng ta ăn cơm trước rồi hỏi được không? Hỏi một trăm câu cũng không quan hệ!”
Hạ nhân tiến vào thắp đèn, ánh nến vàng vọt lắc lắc trong gió, dưới ánh sáng Tiểu Thiền có vẻ đặc biệt nhỏ gầy yếu ớt như trẻ con.
Nàng nhìn nam nhân, hỏi: “Ngươi nói cho ta biết, Mộc Trụ ca có phải đã chết rồi hay không?”
Nhan Chú nắm chặt tay, Lý Ngọc kha, ngươi đúng là sống không kiên nhẫn…
“Hắn có phải đã chết hay không?”
Bàn tay to bao lấy khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay của nàng: “Đã chết thì sao, không chết lại như thế nào, ngươi chẳng phải nói với ta cùng hắn không có quan hệ gì sao?”
“Hắn có phải đã chết hay không?” Nàng bướng bỉnh hỏi.
Nhan Chú hung hăng cắn răng, lần trước nàng suýt chút nữa bị thất tâm điên!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-thien-ky/180550/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.