Tiểu Thiền bị nhốt tại đông sương phòng u ám, tối đen không nhóm lửa, cũng không có người đưa cơm hay đồ ăn nước canh.
Đần độn, không biết qua bao lâu.
Nàng thực khát, rất đói bụng, rất lạnh, toàn thân cuộn mình thành một đoàn, lui ở góc tường.
Trên tường còn có vết máu mà Minh Liễu phun ra.
Minh Liễu — ô ô ô…
Nàng cứ gào khan, nước mắt đã rơi sạch sẽ. Là nàng hại chết Minh Liễu, vì sao nàng lại muốn ăn tàng tín cơ chứ? Chẳng phải là sinh một đứa nhỏ thôi sao, làm sao có thể cho Minh Liễu đi mạo hiểm?
Ô ô ô…
Minh Liễu — đều là ta hại ngươi, ngươi làm cho Diêm vương tới bắt ta đi, ngươi nhìn thấy Úc Sâm thì hãy nói với hắn, ta là đại tai tinh, ai dính vào ta cũng không có kết cục tốt!
Hắn nói ta chết, còn muốn giết chết ca ca chị dâu, giết chết Hoa Hoa, Nhị Mao, Cẩu Thửa… Ta là đại tai tinh… Ô ô…
Đột nhiên, cửa phòng bị người đẩy ra, ánh mặt trời bắn vào hắc ám.
Nam nhân khôi vĩ đứng trong vầng sáng, lẳng lặng nhìn tiểu tử đang ngồi nuốt từng tiếng nức nở ở góc tường.
Chỉ có ba ngày, cơn tức tận trời của hắn dĩ nhiên lại biến mất hầu như không còn.
Nàng không muốn sinh đứa nhỏ cho hắn, nàng che chở một nô tài muốn giết nàng, nàng nhưng lại thiếu chút nữa bị độc chết… Nàng nói cái gì “Nơi này chỉ có nàng”, nói gì vậy? Nhất định phải cho nàng chịu chút giáo huấn.
Có điều trong lòng lại có chút tư vị nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-thien-ky/180547/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.