- Suy cho cùng vẫn là nền tảng của Ngô gia quá mỏng, phất lên quá nhanh, còn kém xa nền tảng vững chắc không thể lung lay của Chu gia... Cái khác không nói, Ngô gia chắc chắn không thể nâng đỡ nổi một huyện thừa một chủ bộ...
Ngô Minh thở dài một tiếng rồi chợt đứng lên đi ra ngoài cửa.
Hai nha hoàn đã sớm chờ, cung kính mà giúp hắn chỉnh lý quần áo.
- Bọn họ đều tới cả rồi chứ?
-Thôn Bạch Thủy, thôn Thanh Thạch, thôn Đại Điền... và các chi ở thôn khác cũng đều đến đông đủ rồi ạ!
Một nha hoàn có đôi mắt sáng ngời tên Lục Nhị khẽ đáp, hơi thở như hoa lan, dòng khí ấm áp truyền đến mang theo mùi hương thơm mát của mái tóc khiến lòng Ngô Minh cảm thấy vô cùng thoải mái.
- Tốt lắm! Đến từ đường!
Chỉ có điều giờ không phải lúc thích hợp, Ngô Minh đương nhiên dập tắt tâm tư tìm vui của mình mà đi đến từ đường Ngô gia.
Từ đường này có diện tích vô cùng rộng lớn, mái cong đấu củng (1),gạch đỏ ngói xanh mới tinh tươm.
Quảng trường nhỏ phía trước chi chít hơn trăm người tụ tập lại, nam nữ già trẻ nhìn thấy Ngô Minh tiến tới đều treo nụ cười lên mặt rồi hơi hơi khom người xuống, chỉ có vài cụ già giữ vững được dáng vẻ.
Đây chính là các thành viên của dòng họ Ngô.
Đương nhiên những người chính thức được xem như họ hàng gần gần như không có lấy một người, về cơ bản đều là chi bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-than-quat-khoi/2855825/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.