- Tỷ đừng sốt ruột!
Ngô Minh đè tay lên mạch đập sau đó chậm rãi truyền một luồng chân khí vào trong, thế nhưng cũng chỉ có thể làm dịu một chút bệnh tình của cô bé, hai hàng lông mày của hắn nhíu lại.
Nếu là các loại bệnh vặt như cảm sốt, một luồng chân khí của hắn tuy không thể củng cố căn nguyên của cơ thể, chữa được bách bệnh thì ít nhất cũng có thể làm phấn chấn tinh thần mà tỉnh lại mới đúng.
Thế nhưng tà ác xâm chiếm, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến chân khí.
- Ây dà... không ngờ lần đầu tiên dùng đến nó lại là để giúp cô bé này...
Ngô Minh lấy ra một lá bùa màu vàng, mặt hơi nhăn lại.
Dù sao cũng chỉ mất một lá, hơn nữa còn là chuyện liên quan đến bí mật của thành hoàng, với lại cái nhà này cũng đáng thương, thôi thì cứ làm vậy.
- Lấy giúp ta một bát nước lại đây!
Hiện giờ tuy Ngô Minh thoạt nhìn mới chỉ mười sáu tuổi, thế nhưng ánh mắt khi nhìn người khác lại cực kỳ uy nghiêm, mỗi một hành động đều có vẻ quyết đoán vô cùng, khiến người ta không dám không nghe theo.
Người phụ nữ làm nghề đánh cá vâng dạ liên hồi, lập tức đi lấy một bát nước nóng mang đến.
Cái bát thô to làm bằng gốm sứ, lớp men cũng bị tróc hết cả, miệng bát còn bị mẻ, bên trong đựng nước sạch.
Ngô Minh nhìn thấy vậy, cũng không nói gì mà dùng ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-than-quat-khoi/2855791/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.