Chương trước
Chương sau
Lưu Phàm có thể cảm thấy trên đầu mình có một com giao long đang rít gào, tiếp đến nhìn về phía trước mặt, đột nhiên từ đại địa trồi lên một con giao long khác. Hai bọn chúng tựa như lần đầu gặp nhau, ban đầu e dè gầm gừ, giữ một khoảng cách xa, tiếp đến liền nhảy bổ vào cắn xé.
“Mỗi con đều là một long mạch, đều mang tự hào Tổ quốc, dĩ nhiên không thể cùng chung sống.” Lý Lệ Thanh thở dài một hơi.
“Lệ Quỷ, nhanh lên, dùng cái khí cụ kia luyện hóa giao long Âu Lạc thành linh khí mà truyền cho giao long Triệu Quốc, đến khi ấy trong lòng giao long Triệu Quốc chưa ổn định được linh lực, dĩ nhiên suy yếu, chúng ta sẽ theo đó mà hồi sinh thần của chúng ta !!” Giáo chủ cười vang, nói.
“Vì thần của chúng ta !!” Đám giáo đồ hô ứng, đồng thanh đáp.
Lý Lệ Thanh trong tay là Huyễn Thiên Mãn Thương, nàng xiết chặt tay, rút ra mấy viên đạn màu đen, dõng dạc nói:
“ Thứ Ma Thấn ấy, đừng hòng được hồi sinh, Cung Đình Xạ Tuyến số hiệu 07 – Toàn Thể Tượng ta nhất định sẽ ngăn chặn !!”
Giáo chủ thoáng chốc không tin vào mắt mình, hắn gào lên trong điên tiết:
“Ngươi là kẻ có Ma Tâm nồng đậm nhất mà ta từng thấy, có thể coi là tín ngưỡng ngang tầm ta và các giáo chủ khác, không lý nào lại có thể phản bội lúc này !!”
“Ma Tâm, hừ, thứ đó đâu phải là không thể làm giả ?” Lý Lệ Thanh cười một tiếng, liếc mắt nhìn Lưu Phàm.
Khuyên tai a !!
Lưu Phàm vẫn luôn băn khoăn tại sao khuyên tai này lại liên tục xoay xoay như thế, hóa ra bên trong nó được phong ấn Ma Tâm, có thể việc xoay này chính là một cách để tiêu tốn năng lượng dư thừa, qua đó Lý Lệ Thanh mới có thể khống chế dễ dàng.
Giáo chủ nghiến răng, vung mạnh một tay bắn ra một giọt máu tươi, như cũ lại biến thành cả một khối máu to lớn rơi từ thiên không xuống.
-Xoành !-
-Xoạnh !!-
Huyễn Thiên Mãn Thương được nạp đạn, vang lên giòn giã hai tiếng lên nòng, Lý Lệ Thanh nâng cao khí cụ nhắm thẳng về phía Huyết Hải Tế Bàn.
-Oành !!!!-
Từ nòng súng thoát ra một tia lôi điện, lóe sáng át cả nắng mặt trời, Lý Lệ Thanh cả thân hình giật lùi về sau một bước, dễ thấy uy lực của đòn vừa rồi là lớn cỡ nào.
“Ta từ khi gặp mặt đã nhận ra ngươi, một kẻ lập trình viên tập sự và cách ăn nói nhát yếu như vậy, chắc chắn chỉ có thể là Lê Thành...” Lưu Phàm cười dài, nhìn viên Lôi Đạn kia bắn nát Huyết Hải Tế Bàn, nói.
Lý Lệ Thanh khựng người lại, quay sang, có chút run run nói:
“Lê Hoàng...ngươi là Hoàng đúng không ??”
“Đúng vậy, em họ.” Lưu Phàm cười dài, đáp.
Rõ ràng rồi, nếu như hắn xuyên không, lẽ nào Trần Văn Duy và Lê Thành lại không, thậm chí trước giờ Lưu Phàm luôn mong có ngày được gặp lại hai người bọn hắn ở thế giới này, để nhận ra rằng tất cả đều vẫn ổn.
Lý Lệ Thanh không còn giữ được bình tĩnh nữa, hắn...à không, nàng hai khóe mắt chuyển thành một sắc đỏ cay đắng, nhìn Lưu Phàm một bộ cực kì đau lòng. Lý Lệ Thanh hay Lê Thành, dù cho kiếp trước hay kiếp này đều cảm giác như ở sau bóng lưng một người, ấy là Lưu Phàm, ấy là Lê Hoàng.
Anh họ, đúng hơn là một chỗ dựa cho Lê Thành dám đứng giữa đời, là kẻ cổ vũ hắn tiến lên, là người ủng hộ hắn theo nghiệp học lập trình.
“Anh, ngươi sẽ chết đấy !!” Lý Lệ Thanh nhìn thẳng vào mắt Lưu Phàm, nói.
“Chuyện thường ngày ở huyện, ngươi không lo ta chết được !” Lưu Phàm cười ha hả, tựa như thực sự không để những thứ tiểu tiết này trong lòng.
“Ngươi...ngươi phải hiểu lúc này tình huống là như thế nào chứ, ngươi phải hiểu là hai con giao long kia đang gián tiếp đánh nhau trên linh hồn của ngươi chứ !!” Lý Lệ Thanh bất lực ngã ra nền đất, đến cùng vẫn là hối hận.
Tại sao nàng không thể nhận ra sớm hơn...tại sao lại không thể tinh ý như hắn...rõ ràng từ lâu hắn đã biết nàng là ai, tại sao nàng lại vô tình đến vậy !!
Hắn...lúc này chính là tử cục nhãn tiền, bị hai thứ tầm cỡ long mạch giằng xé, thực sự không phải muốn chữa là chữa được, đã vậy còn là linh hồn tổn thương.
“Hãy cứ là một tên Lê Thành vô lo vô nghĩ đi, làm tốt việc của mình, việc ta ta sẽ tự lo.” Lưu Phàm nói.
“Nhưng...”
“Làm điều mà ngươi đã nhọc công suy tính đi, nếu vì ta mà Âu Lạc gặp họa, e rằng ngàn vạn lần cái mạng này mất đi cũng không thể bù đắp.” Lưu Phàm quả quyết nói ra.
Lý Lệ Thanh nuốt lại lời định nói, một lần nữa giương lên Huyễn Thiên Mãn Thương, nhằm thẳng hướng giao long Triệu Quốc mà bắn đến. Một tiếng nổ lớn vang lên, thân ảnh nữ nhi mặc áo blouse đỏ giật lùi lại một bước, nòng súng như cháy sáng lên vì uy lực của đạn. Nàng nạp lại đạn, tay lần này có chút run run nhấc súng lên.
-Đoàng !!!-
-Đùng !!!-
-Đoàng !!!-
Bên này giáo chủ đang bị Lãnh Nhã Cơ và hai nhóc họ Đinh vây công hết sức gát gao, hắn chỉ có thể văng từng cái nhìn đầy cay nghiệt về phía Lý Lệ Thanh, càng là nhìn giao long Triệu Quốc quằn quại đau đớn.
“Rống !!!!” Giao long Triệu Quốc bị găm một nhát cắn sâu vào cổ, đau đớn kêu lên.
Lưu Phàm lúc này đã cực điểm yếu ớt, miệng thở từng hơi gấp gáp, hắn khẽ gọi Lý Lệ Thanh.
“Ca, làm sao ??” Lý Lệ Thanh hỏi.
“N-Ngươi đừng tận diệt giao long Triệu Quốc, nhân dân nơi ấy...sẽ không qua khỏi.” Lưu Phàm thều thào nói
“Không phải nên là như vậy sao ?”
“Không, thiên hạ chung nhà, đất dưới chân dân hai nước, trời trên đầu người hai bên, lẽ nào lại tận diệt họ như vậy, nhân loại vốn nên đoàn kết cùng chống yêu ma.” Lưu Phàm đáp.
“T-Thôi được, nể tình ngươi, giao long Triệu Quốc hôm nay không tận số.” Lý Lệ Thanh thở dài.
Lưu Phàm lúc này nghe lời ấy chỉ thoảng qua như gió nhẹ, đầu óc hắn không còn giữ được minh mẫn nữa, mọi thứ đã trở nên quá đỗi mông lung. Tâm thức, lý trí, ngay cả cảm giác tồn tại của hắn cũng tan thành mây khói.
Lý Lệ Thanh cực tốc giải trừ pháp trận, nhìn Lưu Phàm đang thoi thóp mà kinh hoàng, trong mắt lộ ra vô ngần sợ hãi. Mạng Lưu Phàm tính đến lúc này là còn, nhưng, có ai thấu được nỗi đau bị hai bên long mạch dẫm đạp, có ai hiểu được hắn là rộng lượng đến mức nào mới có thể xoa tay cho qua như vậy.
Nhưng, chắc chắn Lý Lệ Thanh hiểu một điều, ấy là Lưu Phàm giờ phút này chính là giờ phút cuối, không còn có ngày hôm sau nữa.
“Hừ, ta vẫn có thể lấy Hỗn Hồn Trì, vẫn có thể chuyển hóa long mạch của Âu Lạc thành linh khí, không cần đến Triệu Quốc !!” Giáo chủ gầm lên, trước mắt hiện ra một bức tường máu đổ xuống.
Hắn đứng giữa tường máu, nhìn người người bị biển máu kéo lê đi như kiến gặp lũ, hài lòng cười một tiếng, rất nhanh nhào xuống cướp lấy Hỗn Hồn Trì từ tay Lý Lệ Thanh. Nàng giật lùi người lại, uyển chuyển tránh khỏi đợt bổ nhào đầu tiên của giáo chủ, nhưng, vốn dĩ khoảng cách giữa tiên nhân và thường nhân không thể dễ dàng xóa đi như vậy.
-Xạc !!-
Một đạo máu tươi chảy dài trên tay áo Lý Lệ Thanh, áo bào đỏ đậm càng thêm đậm, Hỗn Hồn Trì đã bị tên giáo chủ kia lấy đi. Nàng nghiến răng, rất nhanh nhận ra tình huống lúc này đã trở nên cực kì nguy cấp, quyết định không màng đến Hỗn Hồn Trì nữa.
“Ca, đừng chết !!” Lý Lệ Thanh ghì chặt Lưu Phàm vào lòng, gào lên trong tuyệt vọng.
Lưu Phàm cười, ai ngờ có thể một ngày rúc trong ngực thằng em họ mà lại thấy mềm, đúng là vạn giới kì duyên, không gì không thể.
Giao long Triệu Quốc và giao long Âu Lạc vẫn chưa hề tản đi, bọn chúng đều đã bị tiêu hao lực lượng, nhưng, chí ít cũng nhìn thấy một nhân loại bất phàm, một kẻ đầu tiên sau hàng trăm năm dám đứng ra bao đồng lo việc của cả hai quốc gia.
“Với tư cách long mạch của Triệu Quốc, ta hết lòng phù hộ ngươi.”
“Với tư cách long mạch của Âu Lạc, ta hết lòng phù hộ ngươi.”
Hai đạo âm thanh âm trầm mà vang vọng, rung trong không gian này mà ngân lên, cảm giác như ngàn vạn dặm xa đều có thể nghe thấu vậy.
“Điểm tín ngưỡng...nó thực sự đang cưỡi tên lưa bay lên sao ??” Lưu Phàm yếu ớt nhìn vào bảng thông tin, có thể thấy con số điểm tín ngưỡng đang lao lên như diều gặp gió, tựa như được thổi bằng tất cả hơi sức của con người, tựa như...cho hắn một tia hi vọng sống.
Đúng là như vậy, long mạch lên tiếng, trăm họ lắng nghe, có người tin, có người không tin, nhưng, cho dù thế nào, chí ít nhân dân hai nước Âu Lạc và Triệu Quốc đã biết đến một cao nhân được đích thân long mạch cúi đầu cảm tạ.
[Đinh ! Điểm tín ngưỡng đạt đỉnh, tiến vào niết bàn !]
“Ta từ giờ sẽ gọi ngươi là Lệ Thanh, cũng vần với Lê Thành đấy nhỉ, ngưng nước mắt lại, lần này không phải lần cuối ta cùng ngươi nói chuyện.” Lưu Phàm đưa tay thẳng lên trời, tựa như nhìn thấu thiên đạo, nói.
“C-Ca, n-ngươi...ngươi thực sự sẽ không chết đâu, ta còn rất nhiều điều chưa đạt đến, ta còn nhiều thứ cần đến kiến thức của ngươi !!” Lý Lệ Thanh bật khóc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.