Chương trước
Chương sau
Vẹo nó, Lưu Phàm nhớ ra rồi !
Tương truyền, khi xưa có một cậu nhóc rất có năng kiếu hội họa, nhưng, ngặt nỗi là không có tiền để mua lấy đồ dùng, cậu đành chỉ lấy mặt cát làm giấy vẽ, lấy nhành cây làm cọ mực, ngày ngày vẽ rồi lại xóa đi. Mãi cho đến một hôm, khi cậu giúp một ông lão qua đường, liền được trả ơn bằng một cây bút. Mã Lương vui vẻ đem về, phát hiện ra mình có thể vẽ vào giữa không trung, hơn nữa, bất cứ thứ gì hoàn thành, chỉ cần cậu nhấc bút ra liền có thể sống dậy. Cá vẽ có thể bơi, chim vẽ có thể bay, sông vẽ có thể chảy.
Cổ tích ấy, gọi là Cây Bút Thần.
Kết thúc cũng không có hậu cho lắm, nhưng, Lưu Phàm thấy Mã Lương này dường như chưa đi đúng theo số phận ấy.
“ Kể cho chúng ta một chút, ngươi đến đây định làm gì ??” Lưu Phàm hỏi.
“ Kì thực là ta đã xong chuyện rồi, nhưng, Vô Danh giữ ta lại, nhờ ta trông hộ Vô Danh Đảo mấy tháng, hắn ra ngoài có việc.” Mã Lương đáp.
“Thế ngươi nhận được cái gì ?” Lưu Phàm nôn nóng.
“Vị huynh đài này, ngươi đã bao giờ nghe đến loại thiên phú có khả năng tái tạo y hệt đồ vật của một hệ chưa, không hề còn dấu vết của sự bất ổn định trong Nguyên Tố Chi Lực, càng là mang chí mạng sức mạnh vật lý.” Mã Lương gật gù, chầm chậm kể, cảm giác trong giọng nói lộ ra tự hào.
Lưu Phàm chớp chớp mắt, nhìn qua Hi Ngọc Trác, quay lại, nói:
“Rồi.”
“Hửm, ngươi biết rồi, ngươi găp chưa, thấy kinh thiên không ??” Mã Lương có chút ngoài ý muốn, bật người dậy, nói.
“Ta gặp rồi, chứng kiến rồi, là Thực Tế Hóa chứ gì, chung quy là rất mạnh đấy.” Lưu Phàm đáp ngắn.
Mã Lương:...
Căn bản đang định khoe, rõ ràng Mã Lương hắn nghe được Vô Danh nói trước giờ chỉ thấy hai người mang Thực Tế Hóa thiên phú tìm đến đây, lúc này vị huynh đài trước mắt lại nói đã gặp qua, cực kì dửng dưng như vậy.
“Ừ, ta là mang thiên phú Thực Tế Hóa của Thủy hệ, nhưng, thông qua trợ giúp của Vô Danh, ta mới cường đại lên bội phần.” Mã Lương vẫn lịch sự, đáp.
“Mã Lương, ngươi rất không tệ, cứ kể đi, ta nghe !” Lưu Phàm nhận ra nãy giờ mình làm phật ý đối phương, ngay lập tức chỉnh lại tình hình.
“Ừm ừm, nói thế nào nhỉ, ta có thể sử dụng Thủy Nguyên Tố để vẽ, đồ vật hay sinh vật ta vẽ ra đều sẽ theo thiên phú Thực Tế Hóa mà sống dậy, nhưng, ngươi có thể tưởng tượng được nó nhàm chán thế nào khi bức vẽ chỉ có một tông màu không. Bởi vậy, ta mò xuống đây, nhờ Vô Danh tìm biện pháp để thực thể nào được vẽ ra bởi ta đều sẽ có màu, đều sẽ sống động không khác một chút gì đồ vật thật...
Hắn đã cải tiến Thủy Thạch của ta, biến nó thành Mực Thạch, như vậy, ta có thể chuyển hóa Thủy Nguyên Tố thành màu vẽ, đồ vật ta vẽ ra cũng sẽ có màu.
Nhưng, ngoài dự đoán, khi Tam Khôi Thủy Long lên màu lại mạnh hơn Tam Khôi Thủy Long lúc chưa sơn, cảm giác như Mực Thạch đã kéo ta gần hơn đến hội họa tối cao, thông qua đó mà khiến Thực Tế Hóa bội phần cường đại.”
Mã Lương tính cũng rất trẻ con, giọng hào hứng kể lại.
Lưu Phàm nghe xong, gật gật gù gù, đúng là câu chuyện của Mã Lương mới chỉ bắt đầu, nếu là như vậy, hắn đây là muốn thay đổi cái kết ấy.
“Nếu vậy, để ta giới thiệu cho ngươi, đây là người mang năng lực Thực Tế Hóa mà ta biết, nhưng...là Hỏa hệ !!” Lưu Phàm quay sang, đẩy Hi Ngọc Trác lên.
Mã Lương cười lớn, nói:
“ Vô Danh nói qua với ta, trên đời này ngoài ta chỉ còn một kẻ mang thiên phú Thực Tế Hoá, hơn nữa, ấy là Phong hệ, chung quy ta không tin ngươi được !”
Hi Ngọc Trác vốn tâm tình yên tĩnh như mặt hồ, lúc này nghe đối phương nói như vậy, khẽ bĩu môi, triệu hồi ra Tinh Cao Cấp Hoả Thạch.
“ Làm người, quan trọng nhất là phải biết khiêm tốn…Hoả Kiếm !!”
Một luồng hoả diễm chảy thẳng xuống, ngay lập tức đạt đến độ cứng lại mà ngưng đọng thành một thanh bảo kiếm, có thể thấy một chút màu huyết hồng đang co lại trên thân kiếm.
Hi Ngọc Trác vung lên Hoả Kiếm, xẻ một đường dài, có thể thấy thảm cỏ bị rẽ ra kịch liệt, loé lên trong nắng một đạo kim loại ánh sáng.
“ Ngươi…” Mã Lương cảm giác như lưỡi mình cứng lại, run run nhìn Hi Ngọc Trác.
Trong tay Mã Lương cũng xuất hiện một viên Thuỷ Thạch, nhưng, Lưu Phàm có thể nhận ra ánh sáng đang kết thành từng dải cầu vồng xung quanh, chính xác đây là thứ gọi là Mực Thạch.
“ Hổ Nư Kiếm Nha !” Mã Lương vung bút, từng đường nét hết sức sắc sảo, tạc vào không trung hình một con mãnh hổ.
‘Hoạ’ Hổ Nư Kiếm Nha…
Lưu Phàm lúc này chắc chắn, ‘Hoạ’ Tam Khôi Thuỷ Long là tên này vẽ nên.
‘Hoạ’ Hổ Nư Kiếm Nha gầm gừ, hai răng nanh hàm trên chìa ra, mài gần sát đất, càng là móng vuốt cực kì sắc nhọn, từng hồi cào lên lấy đà.
-Phốc !-
Nghe êm ru một tiếng nhảy, thân hình Hổ Nư Kiếm Nha vút đi, nhằm hướng Hi Ngọc Trác mà tới.
Nó ngạnh đầu ngang ra, dùng sức quăng thân mà cạp hai răng lớn thẳng đến.
-Rụp !!!-
Hi Ngọc Trác giữ chắc song kiếm, trong khoảnh khắc bạo phát ra, chỉ nghe tiếng gió, tiếng va chạm đầy ngắn ngủi giữ Kiếm Nha và Hoả Kiếm.
Hổ Nư Kiếm Nha hai răng đã bị chém đứt, thân thể cũng tan thành màu vẽ, rơi xuống nền cỏ rồi dần dần mất hẳn.
Mã Lương lúc này mới chân chính nhận ra sự áp đảo của Hi Ngọc Trác, khẽ cúi đầu tạ lỗi, nói:
“Thiên phú Thực Tế Hóa này, căn bản là hiếm thấy, vị tiền bối Phong hệ kia đã sinh ra từ cả trăm năm về trước, ta cũng là mới được mấy tuổi đầu, vậy mà vị này có thể sở hữu, chung quy là đáng quý.”
“Huynh đài, về chuyện vị cường giả Phong hệ ấy, hắn ta đã từng tìm đến đây, chỉ là một tên ăn mày, xin Vô Danh cho hắn khả năng không làm mà vẫn có ăn. Vô Danh nghĩ một hồi, cuối cùng cải tạo Phong Thạch của hắn thành Hương Thạch, tất cả mùi hương hắn đều có thể chưởng khống và tái tạo thành đồ vật thật. Phải nói, khả năng ấy còn kinh thiên hơn ta, chỉ một đoàn trọc khí của Thần Cấp, hắn cũng có thể từ đó tái tạo một phần không nhỏ lực lượng, đã vậy còn vô cùng chân thực !!
Nhưng, hay nhất vẫn là ở chỗ, hắn đi ăn hàng có thể rút mùi hương của thức ăn mà Thực Tế Hóa lại, hoàn toàn không mất tiền mà vẫn được ăn ngon !!” Mã Lương kể một hồi.
Lưu Phàm:...
Hít mùi thịt, nghe tiếng bạc, tất thảy câu chuyện cổ tích ấy đáng nhẽ sẽ là về tôn vinh trí tuệ của vị quan tòa, ấy thế mà lúc này lại là nói về thiên phú của lão ăn mày sao ??
“Chốt lại, trên thiên hạ này, Vô Danh và ngươi chỉ biết đến ba người có thiên phú Thực Tế Hóa ??” Lưu Phàm nói ra.
“Đúng a !!” Mã Lương vui vẻ gật đầu.
Chuyện đến đấy là dừng, coi như Lưu Phàm đã hiểu Hi Ngọc Trác là cỡ nào đỉnh cao, sổ thiên mệnh của nàng là cỡ nào trác tuyệt.
“Mã Lương, trên đường đến đây, ta thực là thấy rất nhiều Tam Khôi Thủy Long lên đánh giết Yêu Ngư, rốt cuộc là có chuyện gì ???” Lưu Phàm hỏi.
“Khả năng của ta, vô tình bị Hắc Hổ đại lục nắm được, bọn chúng có bí pháp điều khiển Yêu Ngư, liền không ngớt đem bọn chúng đến muốn bắt ta đi, hơn nữa, nếu như thứ ấy cập vào bờ, e rằng nhân dân cũng không tránh được họa.” Mã Lương nói ra.
“ Ngươi không định giải quyết tận gốc ư, cứ kéo dài như vậy cũng không phải là cách.” Lưu Phàm đáp.
“Ừ, nhưng Thủy hệ chiêu thức không có tác dụng lên Yêu Ngư, ta còn cần nhờ Vô Danh củng cố lại khả năng của Mực Thạch, chỉ như vậy mới mong triệt để có tác dụng. Ta sẽ chờ đến lúc ấy.” Mã Lương tiếp lời.
-Bộp !!!-
Bỗng, tên trên vòm của Vô Danh Đảo, rơi xuống một viên bảo thạch màu trắng, cực điểm lạ lẫm, bên trên còn khảm nạm một cái phong ấn ấn kí.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.