Chương trước
Chương sau
“Thấy bờ rồi !!!” Hỏa Tự gào lên.
Lưu Phàm trong mắt điềm tĩnh lúc này cũng đã lộ ra vẻ vui sướng, hiểm cảnh chung quy như một thứ thuốc làm trẻ hóa tâm hồn, cho ta thêm tự tin và nhiệt huyết, cho ta tìm thấy niềm vui từ những gì bình thường nhất.
Thuyền không gió, nhưng, lúc này nào cần đến thứ thừa thãi như vậy, chèo tay đã quá đủ để đến được đảo kia rồi.
-Bập !!!-
Hỏa Tự lao nhanh lên bờ, lăn ra mặt cát, tự vùi mình vào, cảm giác thế giới xung quanh không chòng chành mà hạnh phúc.
“Hỏa Tự đồ lười này, đứng lên, đây không phải mục đích của chúng ta đâu !!” Lưu Phàm đá văng hắn khỏi bãi cát, nói.
Hỏa Tự khó khăn bò dậy, giương đầu ra ngoài đầy ngao ngán.
-Bụp !!!-
“Thương nhân hay hải tặc, nói trước là cẩn thận lời ngươi nói ra !!!” Ngay lúc ấy, một đạo âm thành truyền đến.
Một nam tử người còn nhỏ hơn Lưu Phàm, nhưng, cứ như vậy dễ dàng vác trên vai một thúng dưa lớn, chí ít cũng phải đạt đến gần trăm cân, hắn bước đến, bá đạo nói ra.
“ Bọn ta...kì thực là người bị lạc đường, không có đe dọa gì a !!” Lưu Phàm nhìn người trước mặt, bất giác cảm thấy đáng sợ, nói.
“ Hừ, có kẻ nào lại nói mình nguy hiểm chứ, mà thôi, cha ta không ở đây, cho dù có là hải tặc thì cũng cút nhanh đi.” Nam thanh niên gẩy gẩy tay, khẽ nhún vai xốc lại thúng dưa, nói.
“ Khoan, ngươi tên gì ??” Lưu Phàm bất giác cảm thấy sai sai.
“ Mai Quang Dũng, ngươi có gì cấp bách lắm sao ???” Mai Quang Dũng nhìn Lưu Phàm sắc mặt, nói.
“Cha ngươi là...Mai An Tiêm ??” Lưu Phàm xác nhận lại.
“Ừ.”
Nói ra thì cũng đúng, trong chuyện, Mai An Tiêm ra đảo là cùng với vợ và con trai, từ góc độ Lưu Phàm mà nói, tên này mới là chân chính kẻ đáng ngưỡng mộ, tí tuổi đầu đã bị lôi đi, vẫn có thể sống ngoài đảo mặc dù chưa trưởng thành, chắc chắn phải hơn người.
“ Ta ngưỡng mộ ngươi đã lâu, giờ mới có dịp gặp.” Lưu Phàm cười.
“Lấy lòng một cách thô như vậy, trên đời này, không mấy ai biết đến tên ta, làm sao nói ngươi ngưỡng mộ ta ?” Mai Quang Dung lừ mắt.
Cứng họng...
“ Ngươi biết Hiền Nhân Đảo ở đâu không ??” Lưu Phàm thoáng ngập ngừng, nói.
“ Biết.”
“Có thể...chỉ đường cho ta được không ??”
“Được, nhưng, ta có một điều kiện.” Mai Quang Dung cười nham hiểm nói.
“C-Cứ nói, nếu như trong tầm tay, ta sẽ dốc sức.” Lưu Phàm nuốt một ngụm khí lớn, lấy hơi lên, căn bản dáng điệu của Mai Quang Dung quá sức đáng sợ.
Cảm giác như một sự tình gì cả đời chỉ có thể làm một lần.
“ Ngay bây giờ quay thuyền, ta làm hoa tiêu cho ngươi, trực tiếp chạy thật nhanh khỏi cha ta !!” Mai Quang Dung vung vung tay, nói.
“?!?!?”
Cái hiện tượng này có chút khó lý giải, liệu rằng Mai Quang Dung có hay không rơi vào một trạng thái khao khát tự do như thiếu niên bình thường ??
Kiểu như Mai An Tiêm đã quản giáo quá cực đoan, khiến Mai Quang Dung phải tìm đường trốn đi. Lưu Phàm phân tích một hồi, như vậy không phải là không có lý, trong cổ tích, Mai An Tiên ra đảo là bì đày đi, dĩ nhiên là có một oán niệm nhất định với người lục địa, không muốn trở về.
Mai Quang Dung thì ngược lại, làm thanh niên trai tráng, chung quy định kiến đối với hắn là không có mấy tác dụng, một lòng là ý chí của tự do.
Vẫn nên ủng hộ, chính Lưu Phàm cũng không thích việc bị phụ huynh kèm chặt.
Hắn nhẹ gật đầu, Mai Quang Dung nháy mắt lao đến, nhảy lên trên thuyền, xem xét một hồi vô cùng chi tiết, nói:
“ Cột buồm chắc, dây buộc cũng rất kĩ càng, nhưng, ta cảm giác như thuyền này là các ngươi trộm lấy, ngay cả những nút mở bình thường nhất này cũng chưa tháo ra...” Mai Quang Dung phán.
Lưu Phàm:...
“ Nói chung có thể thoát được tầm ngắm của cha ta, tốt rồi !!” Mai Quang Dung kéo mạnh một nút buộc, ngay lập tức thấy cánh buồm căng lên mấy phần, có thể cảm thấy được lực đẩy bội phần mạnh mẽ.
Hắn thoăn thoắt đưa tay, kéo từ dây này sang dây khác, liên tục tháo lại buộc, tinh chỉnh một hồi, cả con thuyền như đang căng mình ra, một dạng đầy sức sống, tựa như có thể xuyên bão mà vô sự !
“ Còn chờ gì nữa, lên thuyền !!” Mai Quang Dung búi cao tóc lên, ném thúng dưa lên thuyền, kéo ra từ trong áo một cái mũ da, đội lên đầu cực điểm oai phong.
Đây mới là thuyền trưởng phong thái !
Lưu Phàm nháy mắt nhảy lên thuyền, kiếm một võng dây mà nằm, thư thái hết sức nhìn Mai Quang Dung kéo lên mỏ neo.
“Thằng kia, lại định trốn đi chơi à !!!!” Đúng lúc thuyền Lưu Phàm thoát khỏi, một đạo kinh thiên âm thanh vang lên, rung động cả một mảnh rừng.
“Con không về nữa đâu, ai thèm ở ru rú trong một xó như thế, cho dù là ngàn năm nữa, con vẫn sẽ đi !!!” Mai Quang Dung quát lên.
“Hỗn hào, nguyên thức – Hắc Mộc Vũ !!!” Mai An Tiêm điên tiết với tên nghịch tử này, trực tiếp thi triển nguyên thức.
“Nguyên thức – Hải Phong Tuyến !!” Mai Quang Dung nghiến răng, đáp.
Không mất mấy lâu, Lưu Phàm có thể nhìn thấy cả vùng trời trên hòn đảo ấy đen lại, chen chúc không biết bao nhiêu hạt dưa màu đen, toàn bộ hướng thuyền này đánh đến.
Hải Phong Tuyến là Phong hệ Cao Cấp chiêu thức, Mai Quang Dung vung tay cực mạnh, cảm giác như đang kéo đi luồng khí lưu trong không gian, nhắm thẳng buồm trắng mà ném đến.
-Vụt !!!!!-
-Rụm !!!!-
Thuyền Lưu Phàm vọt đi, Hải Phong Tuyến cực mạnh thổi vào buồm, ép căng đến mức cong cả cột buồm, toàn bộ phần đầu thuyền như bị nhấc khỏi mặt nước, lao đến nhanh vô cùng nhanh.
Một đám mây hạt dưa rơi xuống, hạt nào cũng có sức công kích không kém một viên đạn, phải nói Lưu Phàm không chắc bản thân có hay không thể trụ được mấy đòn. Mai An Tiêm chiêu thức Hắc Mộc Vũ tầm công cực kì rộng lớn, cả một vùng biển như bị đun lên, liên tục bắn tóe nước, có thẻ nhìn thấy một chút ngư tộc bị tai bay vạ gió, máu lênh láng lên.
Nói cách khác, Mai Quang Dung chỉ lo lắng về việc làm sao thoát được Hắc Mộc Vũ, thoát được rồi coi như là sống sót.
Nhưng, để có thể băng qua diện tích lớn như vậy Hắc Mộc Vũ trong thời gian chỉ bằng một cái thở dài, hoàn toàn là không dễ, chính bởi vậy mới cần thứ thuyền kinh khủng đến mức có thể chịu được.
Dã Tràng thiết kế và chế tạo thứ này với mong muốn đến được thủy cung, dĩ nhiên là rất đầu tư, phẩm chất và độ tinh xảo của gỗ đóng tàu là cực kì cao.
“Cố lên !!!” Mai Quang Dung giữ chặt mũ da trên đầu, trên mặt là miệng cười đắc thắng, tay còn lại vẫy liên tục điều Phong Nguyên Tố đến Hải Phong Tuyến nguyên thức.
-Rào !!!!-
Nước biển bị Hắc Mộc Vũ làm cho bắn lên cực kì nhiều, lúc này đồng loạt rơi xuống, tựa như một dạo mưa rào kinh khủng, xối xả kêu lên.
“Nghịch tử, mò về là nát lưng !!!” Mai An Tiêm tiếng hét vọng lại.
“ Con không về đâu !!!” Mai Quang Dung cũng gân cổ nói.
Một hồi yên ắng qua đi, cột buồm này đã xuất hiện không ít vết rạn, Mai Quang Dung thở hồng hộc trên sàn, miệng vẫn không dứt tiếng cười.
Lưu Phàm nhìn tên này, chính xác là đã tự mình vắt cạn linh lực trong đòn vừa rồi.
“Cha ngươi không đuổi sao ??” Lưu Phàm bối rối hỏi.
“ Nà, Thủy Tề mò lên nói chuyện cha ta vì ổng thả dưa ra biển, hắn nói rằng vẹo nó thả thế này nhiều quả thối ra, ô nhiễm kinh khủng, cha ta đành phải chấp nhận hiệp ước rằng, nếu như còn thả dưa ra biển, cha ta còn không thể ra biển, suốt đời sẽ sống trên đảo.” Mai Quang Dung đáp.
Lưu Phàm gật gù, câu chuyện này thực sự có chút quen quen...
“ Ngươi vì sao muốn đến Hiền Nhân Đảo ??” Mai Quang Dung ngước mắt lên nhìn, nói.
“ Ta đi cứu người.”
“Hửm, Hiền Nhân Đảo là do Đông Hiền Giả Vương Thúy Kiều nắm giữ, ngươi đến đấy thì cứu ai, nàng căn bản là cai quản rất tốt.”
“Ta đi chính là muốn cứu Vương Thúy Kiều.”
“Xàm, ta không tin.”
“Tin hay không thì tùy, dù sao ngươi phải đi với ta đấy !!” Lưu Phàm không tìm được cái gì luận điểm để Mai Quang Dung tin.
“Ừ, sau đó ta sẽ được lên đất liền, được ăn những thứ chỉ đất liền mới có, những loại quả khác ngoài dưa...” Mai Quang Dung mơ mộng đưa mắt nhìn ra biển lớn, nói.
“ Mai Quang Dung, hay là ngươi theo ta ngao du đi, lúc này Âu Lạc cần người, ngươi có muốn tham chiến hay không ??” Lưu Phàm hỏi.
“Hửm ?? Được sao ??” Mai Quang Dung nhướng cao lông mày.
“ Ừ, ngươi còn có thể đi học, mà ngươi bao nhiêu tuổi rồi ??”
“ À, năm nay cũng hơn trăm tuổi rồi, nhưng nói thật, kiến thức hay tầm hiểu biết của ta đều ở cỡ trẻ con, trên đảo tài nguyên Phong hệ thiếu thốn, tu vi ta cũng chỉ dừng lại ở Nghệ Cao Cấp cỡ này.” Mai Quang Dung đáp.
Hơn trăm...tuổi...
“Khụ khụ, tuổi tác không phải vấn đề, ngươi vẫn có thể làm lại.” Lưu Phàm nói ra.
“Lưu Phàm, ngươi quả thực là rất lạ, không coi vấn đề tuổi này ra gì sao ??” Mai Quang Dung khó hiểu nói.
Lưu Phàm gật đầu, Mai Quang Dung là một đồng minh không yếu, chắc chắn có thể trợ hắn rất nhiều thứ, hơn nữa lại là một kẻ có hiểu biết không cao, dễ dàng sai bảo.
“Mai Quang Dung, ngươi vì sao có nhiều thông tin về thuyền bè vậy ??” Lưu Phàm sực nhớ, nói.
“ Bao nhiêu năm làm tiếp thị dưa hấu, ta ngày nào cũng nghe ngư dân và hải tặc nói chuyện, dĩ nhiên có một chút chuyên sâu.” Mai Quang Dung cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.