Chương trước
Chương sau
(Chương này được viết dưới định nghĩa của sách “Chiến tranh tiền tệ”, không phải cuốn “Những cuộc chiến tranh tiền tệ” hay "Dòng vàng", cho nên nếu có sai khác so với định nghĩa thường thấy của đạo hữu, có thể bỏ qua cho tác =))
...
Nói từ đầu, gọi là từ cổ chí kim, khi nhân loại bắt đầu hình thành khái niệm giao thương, thứ được đem ra trao đổi chính là những cái vô cùng tầm thường đồ vật, là lẫn nhau trao đổi. Nhưng khi tiến hóa cao hơn, nhân loại nhân ra thế này có chút không ổn, liền hình thành một khái niệm được gọi là tiền.
Theo Lưu Phàm cày phim tài liệu, nó có phân tích rằng tiền sử nhân loại dùng vỏ sò tương đương với tiền, chung quy cũng là tầm thường đồ.
Nói cách khác, tiền đơn thuần là một cái khái niệm, bản thân nó giá trị nằm ở trao đổi hàng hóa, không phải chính nó có giá trị.
Đơn giản nhất ví dụ, tiền có thể chất nứt đố đổ vách, nhưng, nếu như không thể buôn bán, nó chỉ có thể để đến mốc ra, không ăn được, không mặc được và cũng không thể làm gì được. Ngược lại, nếu có thể buôn bán, thực phẩm, nhu yếu phẩm, bất động sản, tất cả đều có thể đổi được bằng tiền.
Vàng hay kim tương tự như vậy, tính chất thì yếu ớt, không rắn như sắt, khả năng rèn thì mỏng manh, không thể rèn đúc một cách dễ dàng, nhưng, vì sao nó lại được ưa chuộng, bởi rằng nó có thể sử dụng để quy đổi thành nhưng thứ mà con người ta thực sự cần đến.
Tóm lại, từ góc nhìn của một thằng nghiệp dư kinh tế học như Lưu Phàm, đồng tiền quan trọng nhất ở việc luân chuyển đi và phục vụ cho cuộc sống, không phải là để tích cho đẹp, tích cho thơm.
“ Lãnh tỉ, chúng ta cũng nên tiến vào cải cách học viện thôi.” Lưu Phàm quay sang bên vai Lãnh Nhã Cơ nói.
“ Ừm.”
“ Ta nói này, tiền hay kim, nếu như học viện hệ thống sản phẩm dựa trên thứ đấy, rõ ràng là đang bị nghiêng về thế gia, thế lực, chung quy là không nên, nói cách khác, điều ta muốn là tạo lập ra một hệ thống quy đổi khác, tạm gọi là tích điểm, đơn vị là ‘đồng’.
Như vậy, mỗi tháng tiền kí túc xá, tiền ăn, tiền cung cấp tài nguyên đều sẽ quy đổi từ ‘đồng’ mà ra, tóm gọn lại chính là có làm mới có ăn.
— QUẢNG CÁO —
Dưới hệ thống như vậy, nguồn thu ‘đồng’ của học viên sẽ đến từ tài nguyên lịch luyện bán lại cho chính học viện, những nhiệm vụ trị an đơn giản trong kinh thành hay chính những nhiệm vụ bên trong học viện, thưởng thêm theo hệ thống xếp hạng điểm số.
Nguồn tiêu ‘đồng’ của học viên chính là học phí, đồ ăn và tài nguyên mua từ cửa hàng học viện.
Như vậy bên trong học viện sẽ sinh ra một hệ thống khép kín luân chuyển, học viên làm, học viên bán lại cho học viện, học viên tiêu, còn về phía chúng ta, chúng ta sẽ mở ra đường nối giao thương với các thương nhân, hình thành vòng luân chuyển lớn hơn, chuyển đổi đồ đạc và sản phẩm của học viên thành kim và mua vào nguyên liệu để bán lại cho học viên.”
Lưu Phàm một hơi giải thích, chung quy phải điểm thêm vài ba cái tiểu giải thích nữa mới để cho Lãnh Nhã Cơ chân chính thấu đạt.
“Ừm, nếu như vậy sẽ kích thích được sự năng động và linh hoạt của học viên, không để bọn hắn ù lỳ đợi tài nguyên nữa, cũng rất có lý !” Lãnh Nhã Cơ chốt lại.
“ Đúng a, nhưng, vụ này sẽ là cải cách triệt để, chí ít cũng sẽ mất đến mấy tháng, thời kì đầu ta khẳng định sẽ rất mệt mỏi, chỉ cần đến khi vào đà, mọi thứ sẽ tự thúc dục nhau đi lên, chúng ta có thể lại nhàn nhã.” Lưu Phàm đáp.
“ Thế còn mấy cái hội, bọn hắn tồn tại làm ta sợ sinh ra vấn đề cưỡng ép trao đổi và cống điểm cho hội.” Lãnh Nhã Cơ nhíu lông mày.
“ Yên tâm, ta đã giải quyết xong vụ đấy, lúc này Hưu Thạch Học Viện chỉ còn một cái hội nhóm duy nhất, được biết đến với Lưu Phàm ta làm hội trưởng, Nam Tích Hội hội trưởng !!” Lưu Phàm đáp lại.
Lãnh Nhã Cơ miệng nhỏ đều bất ngờ há ra...
Cựu hội trưởng, nói cách khác là Tứ Hoàng, khả năng chưởng khống đều thuộc dạng tương đương một cái điện chủ, lúc này là Lưu Phàm thuộc hàng bằng bốn hội trưởng gộp lại, không khác gì là chung một năng lực với Lãnh Nhã Cơ.
Đây vẹo nó gọi là tướng phu thê đi, hai kẻ quyền lực nhất cái học viện này đến không sai.
— QUẢNG CÁO —
“ Bây giờ ta sẽ đi nghiên cứu một chút cổ lão pháp trận, tạo lập hệ thống vòng tích điểm, nhờ vào đó học viên có thể rạch ròi phân chia.” Lưu Phàm cáo từ, thẳng cửa bước đi.
“ Ừ.” Lãnh Nhã Cơ đáp.
...tại thư viện Hưu Thạch Học Viện...
Lưu Phàm tiến vào, ngay lập tức có thể cảm thấy từng luồng khác biệt linh khí chảy vào cánh mũi, đây chính là mùi thơm của công pháp, từng cái hắn đều có thể dễ dàng giám định.
“ Hội trưởng, ngươi hôm nay đến đây tìm gì ??” Một cái xum xoe nam học viên nhào đến.
“ Thư viện này bình thường tốn của chúng ta bao nhiêu nhân công để quản lý ??” Lưu Phàm hỏi, trên mặt lộ ra vẻ nhăn nhó.
“Mỗi ngày hai ca, mỗi ca hai người.” Vị kia nam học viên đáp.
Lưu Phàm chẹp miệng, nếu thế thì không thể định tội tên này được, đại thư viện này rất lớn, có chút muốn vượt trội Ngữ Trấn, nếu chỉ có ít người như vậy căn bản không thể quản lý tốt.
“ Từ sau ắt có nhiều người đến hơn, ngươi sẽ nhàn nhã hơn.” Lưu Phàm nói ra, hai tay đưa lên, hướng về hàng tủ công pháp.
Thư Thần, là kẻ chưởng khống tất thảy văn tự, bất kì thứ gì đều có thể đọc được, đối với công pháp hắn là hiểu như chính người viết ra.
Nam học viên bên này há hốc mồm, nhìn từng cuốn công pháp bay khỏi kệ, tất cả lơ lửng giữa không trung, nhìn qua như cả một biển ngợp trời sách, tất cả lấy Lưu Phàm là trung tâm mà xoay quanh.
— QUẢNG CÁO —
“ Ta dạy ngươi luôn, phân chia sẽ phải ưu tiên theo thứ tự này...đầu tiên là phẩm chất công pháp.”
Ngay lập tức, vòng trên vòng dưới xoay loạn lên, các công pháp nháy mắt được tráo đổi vị trí, phân theo phẩm chất từ cao đến thấp, từ Siêu Cấp, Cao Cấp đến Trung Cấp, Sơ Cấp.
“...tiếp đến là nội dung và lĩnh vực, kiếm pháp, côn pháp, bổng phát hay cung pháp...”
Lại một lần nữa vòng xoay được tháo dời, dung hợp lại tháo dời, cuối cùng là theo hàng lối chia ra lần lượt.
“...cuối cùng là độ dày với thời gian cần thiết để đọc hết một quyển...”
Lúc này mới là triệt để mê người, theo độ dày phân chia, cứ như là tô vẽ một dạng vậy, những quyển dày được xếp san sát nhau, kéo dần sang mỏng dần đi, tạo ra một dạng như dải màu đậm nhạt vậy.
Lưu Phàm một lần nữa phẩy tay, công pháp tất cả lên kệ, hàng lối rõ ràng, quay sang nói:
“ Hiểu chưa, từ giờ cứ như vậy mà làm.”
Nam học viên mồm vẫn chưa khép lại, gật gật đầu, phải nói là Hào Quang Chi Thần tác dụng quá sức ghê, tên này đã triệt để thành Lưu Phàm người hâm mộ.
Lưu Phàm tuy ngoài mặt nhẹ nhàng như vậy, trong lòng thực vẹo nó đang mắng thầm, cả cái đại thư viện này không kiếm lấy nổi một môn cung pháp, hoàn toàn là vô dụng, không có chút gì ích đối với Lưu Phàm, chung quy ngoài uy dũng ra thì chỉ có đi tìm cổ thư xây dựng pháp trận là ổn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.