Chương trước
Chương sau
-Bụp !!!!!-
Bỗng dưng Lưu Phàm nhận ra mình đã văng khỏi bí cảnh, đứng bên ngoài cùng tầng tầng lớp lớp học viên khác, bên cạnh hắn còn có ba đầu hội trưởng bị trói, nhìn qua một lượt đều đang ngơ ngác.
“ Triệu Quốc dấn binh, bí cảnh lỡ như bị ảnh hưởng thì tất thảy thiên kiêu học viên đều sẽ bị kẹt lại, lần này chúng ta phải cưỡng chế kéo ra ngoài, xin được thứ lỗi.” Một vị nam thanh niên cực điểm oai phong nói ra.
Thân mang khải giáp, bên hông đeo kiếm, sau lưng càng là có thêm một cây đại đao, nhưng, tuy là như vậy khủng bố, tất thảy đều có thể cảm nhận trong mắt hắn một tia ôn hòa dễ chịu.
“ Hưu Thạch Học Viện học viên, Vu Thạch Học Viện học viên, hôm nay ta tới đây còn một chuyện khác muốn nhắc đến, lúc này nước ta đang trong thời kì khó khăn, quân Triệu tiến đánh quả thực là quá sức chống chịu, nếu như vị nào muốn tòng quân, mời bước lên phía trước, ngay lập tức tiến nhập quân đội triều đình.” Một lần nữa nam thanh niên kia nói ra.
Lưu Phàm khóe miệng giương lên nụ cười, ngay lập tức bước khỏi hàng ngũ học viên, thẳng tiến đến trước mặt vị tướng quân, giọng nói còn mang theo vẻ hào hùng:
“ Tướng quân, ta Lưu Phàm sẽ tòng quân !!”
Hắn cuối cùng đã làm được điều mình dự định, bảo vệ cho cái sơ khai nhất gốc gác của Đại Việt, nguyện như bậc cha anh chết không từ nan.
“ Lưu Phàm ?? Quả thực Lãnh Nhã Cơ nói không sai, rất có chí khí !!” Tưởng quân vỗ võ vai Lưu Phàm, cười đầy hào sảng nói.
Lưu Phàm cười đáp lại, nhưng, kì thực là đang như muốn khóc trong lòng, tay đối phương vừa to vừa nặng, đập muốn nát vai !
“ Đỗ Xung, đối với hắn nhẹ tay một chút.” Lãnh Nhã Cơ cảm nhận không gian rung động, quay sang nói.
Nàng cũng là Không Thạch người sở hữu, dĩ nhiên là có đặc năng này.
“ Khà khà, chiến trường hiểm ác, làm sao mấy cái đập này của ta có thể thấm được !!” Đỗ Xung nói ra.
— QUẢNG CÁO —
Lưu Phàm gật gù, vị này quả thực rất giống tưởng tượng của hắn về một lão tướng cầm binh, căn bản là hào sảng, mạnh mẽ, độ lượng nhưng kèm theo là có chút cứng đầu.
“Lãnh tỉ, Đỗ Xung này là thế nào lai lịch ??” Lưu Phàm len lén hỏi.
“ Đại tướng quân, phải nói sống sót của Âu Lạc phụ thuộc rất lớn vào hắn, tu vi còn ở trên ta.” Lãnh Nhã Cơ đáp.
Lưu Phàm rùng mình một cái, đưa mắt nhìn Đỗ Xung, trong lòng là hâm mộ cùng thán phục không thôi.
Lãnh Nhã Cơ là Tinh Siêu Cấp, nói đến trên nàng...Đỗ Xung hẳn là Tiên Cấp !!
Nói cách khác, đứng trước mặt hắn là tiên nhân, không còn là phàm nhân nữa, là một kẻ có khả năng nghịch lại trật tự nguyên tố, tiến hành lẫn nhau dung hợp !!
“ Khủng bố...Lãnh tỉ, ngươi với hắn so, ai hơn ai ??” Lưu Phàm hỏi.
“ Lưu Phàm, nếu như nói hủy diệt lực lượng trên chiến trường, ta là so với nàng hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng, so về song song đối chiến, chưa chắc ta đã thắng a !!!” Đỗ Xung vui vẻ tham gia.
Lưu Phàm đen mặt rồi, nếu như chênh tu vi mà solo vẫn thắng, khẳng định là Lãnh Nhã Cơ có một cái thiên phú hay thần thông nghịch thiên nào đó.
Bỗng, từ đâu xuất hiện một cặp song sinh cưỡi kiếm đi đến, đáp xuống, cúi trước mặt Lãnh Nhã Cơ mà nói:
“ Đội trưởng, quân Triệu đã đi vào mai phục ở hướng Tây Bắc, dự kiến có thể tiêu diệt một lượt khoảng 200 tên.”
Hỗn Độn U Vực là việc của Hỗn Độn U Vực, hai đại lục nối liền nhau vẫn có một dải đất lớn, đi qua đi lại giao thương là có thể, để binh mã tiến sang càng là chuyện không tính khó khăn.
Đinh Tùng và Đinh Khương nhìn lại một chút sự tình, mắt nháy nháy một bộ hết sức trẻ con, đột nhiên nhận ra kẻ trước mắt quen quen liền tiếp lời:
— QUẢNG CÁO —

“ Lưu Phàm, đấu với hai bọn ta đi.”
“?!!?”
Đinh Tùng và Đinh Khương đồng thời từ sau lưng phóng ra 5 đạo kiếm khí mãnh liệt, chòng chọc thắng mặt Lưu Phàm mà nhắm đến, ép hắn lùi lại một bước lớn. Hai tên này đi chơi Thú Triều, tất thảy mục đích là kiếm Lưu Phàm đấm nhau một phen, tất nhiên không phải thù oán gì, căn bản là sở thích, muốn được cùng cường giả so đo.
“ Lùi lại, hắn bây giờ đã tòng quân, dưới bảo hộ của Đỗ Xung ta, hai ngươi đừng hòng bắt nạt !!” Đỗ Xung quát lên.
Đinh Tùng và Định Khương không đáp, nhẹ lùi về sau, đứng bên cạnh Lãnh Nhã Cơ, khép nép khúm núm như ăn vạ một dạng.
“ Lãnh tỉ, ngươi là đội trưởng cái gì ??” Lưu Phàm nhớ lại lúc này danh xưng, hỏi
“ Hửm, đơn thuần là đội trưởng Cung Đình Xạ Tuyến.” Lãnh Nhã Cơ bừa bãi đáp.
Một lần nữa thi triển kĩ năng đuổi hình bắt chữ, Lưu Phàm chắc chắn tổ đội này là cực điểm nguy hiểm, mức độ là ‘Cung Đình’ cơ mà, Lưu Phàm khẳng định là không hề tầm thường.
“ Nếu như ngươi cố gắng một chút, có lẽ cũng có thể tiến nhập tổ đội này, ngươi có thể nói là sinh ra để tiến vào đây.” Lãnh Nhã Cơ tiếp lời, đưa cho hắn một cái đầy ẩn ý ánh mắt.
“ Nè, Lưu Phàm, vào đi rồi đánh với hai bọn ta, đừng để tên kia Đỗ Xung phá đám, Cung Đình Xạ Tuyến là tổ đội tập hợp tất cả tinh anh nhất xạ thủ của đại lục này, phân tước theo quân trên bàn cờ, lấy An Dương Vương là quân vua, tức là chỉ huy cao nhất, tiếp đến chính là đội trưởng, Cung Đình Xạ Thủ số hiệu 01, đại diện chính là quân xe, bọn ta là Cung Đình Xạ Thủ số hiệu 03 và 04, đại diện là hai quân mã.” Đinh Tùng và Đinh Khương đồng thanh giải thích.
Lưu Phàm:...
Chia số hiệu thế này, quả thực là quá oai phong a, mang chất thời hiện đại rất không tệ, lại lấy hình tượng bàn cờ tướng, An Dương Vương xứng đáng nhận Lưu Phàm một lạy !!
— QUẢNG CÁO —
“Song Cuồng Mã 03 và 04 – Đinh Tùng, Đinh Khương.”
“ Độc Hành Xa 01 – Lãnh Nhã Cơ.”
Nói ra thì cũng có cái hợp lý, Lưu Phàm xác định qua, khẳng định Đinh Tùng Đinh Khương cực kì giống ngựa hoang, ăn nói thẳng thừng, động tí là muốn đánh, chữ cuồng mã do hai bọn hắn cầm thực không sai. Lãnh Nhã Cơ là có Thuấn Tức Cung Chỉ, cực kì nhanh cung pháp nói đến, thực giống như quân xe một bước xuyên bàn cờ.
“ Nếu ta tiến vào Cung Đình Xạ Tuyến, ta sẽ là chức hiệu gì ??” Lưu Phàm dĩ nhiên là hứng thú.
“ À, có thể là...Toàn Tinh Tượng, vị trí ấy trống đã lâu.” Lãnh Nhã Cơ thờ ơ đáp.
Lưu Phàm một lần nữa nín lặng, căn bản hắn sẽ đóng vai tượng, chính là không có được uy dũng như hai cái kia, sẽ chỉ loanh quanh bên sân bên này.
“ Lưu đệ, yên tâm đi, tiến vào Cung Đình Xạ Tuyến mỗi người sẽ nhận được một thần khí đại diện cho vị trí của mình, ví dụ như Không Gia Giới của ta, tất cả chiêu thức sử dụng Không Gian Chi Lực đều được gia trì gấp đôi, tốc độ thi triển nhanh gấp đôi, khoảng cách di chuyển nhanh gấp đôi, trọng lượng vật được dời chuyển cũng sẽ gấp đôi.” Lãnh Nhã Cơ hướng Lưu Phàm an ủi.
“ Lưu Phàm, bọn ta có Tế Trận Giới, có thể hiến tế linh lực để tự chữa trị, cũng có thể hiến tế một phần thân thể để sinh ra linh lực, đánh nhau đến khô máu, cực kì sảng khoái !!” Đinh Tùng nói ra.
“ Được, cho dù có làm voi gác nhà, Lưu Phàm ta cũng muốn cố một phen !!!” Lưu Phàm hai mắt như phát ra quang mang, cực điểm nhanh hô lên.
Lại nói về bên này học viên, nhờ có Lưu Phàm một đòn phủ đầu như vậy, rất nhiều học viên đã nhận được khí phách để bước lên phía trước, gia nhập quân đội, tuy rằng thời kì đầu có thể chưa giúp ích được nhiều, nhưng, sau một thời gian huấn luyện ắt có thể làm nên việc.
Quân lính có thể làm bình phàm năng lực, vào học võ tu của quân đội, luyện những cái cơ bản nhất công pháp của quân đội, sau đó liền có thể xuất binh tiến đánh. Bên cạnh đó, không ít kẻ có đặc năng, ngay lập tức được tuyển dụng dưới hình thức trọng điểm bồi dưỡng, dự định đưa ra làm át chủ bài lật thế cờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.