Chương trước
Chương sau
Sinh viên mới có hai loại cảm giác: Một là, nhóm tân sinh viên đến nhập học, hai là, bọn họ đã trở thành sinh viên năm hai.

Lại một năm nữa.

Chu Tú Mẫn đến nhập học, nhìn thấy đám tân sinh viên đi qua người mình, xách theo đủ thứ hành lí, tự nhiên rất có tâm trạng. Cô ấy nhớ tình cảnh khi đó, Chu Sa mặc bộ quần áo quân phục đi qua mình, một ánh mắt, rồi lướt qua nhau. Thật nhanh! Chu Tú Mẫn nói với Chu Sa: "Cậu tin lúc đó mình nhìn một cái là nhận ra cậu trong đám người kia không? Mặt cậu trắng lắm!"

Chu Sa dịu dàng khẽ cười, "Mình cũng nhìn thấy cậu, đứng ở bên đó, rực sáng hơn người, kiêu ngạo như khổng tước."

Chu Tú Mẫn suy nghĩ Chu Sa đang khen hay chế nhạo cô ấy, kiêu ngạo giống khổng tước sao?

Năm học mới, đám đàn anh lớp trên bắt đầu hành trình thực tập. Nguyện vọng được giữ lại trường làm giảng viên của Giang Viễn Lâu cũng thành sự thật, Béo nhận việc ở sở Nghiên cứu Văn vật rất có tiếng ở địa phương. Bởi vì trường học – chủ yếu là đơn vị có "móc nối" với các giáo sư trong trường, nên có thể thường xuyên gặp mặt.

Mẹ Béo luôn muốn mời Chu Sa ăn bữa cơm để cảm ơn, càu nhàu với Béo không biết bao nhiêu lần, sau đó Béo chịu không nổi, chỉ đành cầu xin Chu Sa "cho chút mặt mũi", Chu Sa chỉ đành mặt dày mày dạn "cho mặt mũi". Mời Chu Sa, đương nhiên không thể không có Chu Tú Mẫn, tất cả mọi người tự động tự giác gắn liền hai người họ. Nhưng mời hai cô gái lại rất kì quái, đến lúc đó mẹ hắn hỏi, đây là làm sao, thì hắn biết trả lời thế nào. Lẽ nào nói là "người nhà" sao? Thế là Giang Viễn Lâu cũng tới ăn chực. Mẹ hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ thấy người đông náo nhiệt, vui vẻ không thôi, trên bàn ăn không ngừng ghép đôi: Con trai bà cùng cô này, Tiểu Giang cùng cô kia... ôi chao, thật là đẹp đôi. Nụ cười và ánh mắt kì quái này... khiến con trai bà và ba vị khách cứng người bị dọa tới nổi cả da gà.

Sau bữa cơm, Chu Tú Mẫn ngắn gọn hỏi Béo: "Đàn anh, mẹ anh đang nghĩ gì thế? Không phải đang ghép cặp chứ?"

Béo: "..."

Béo lúc này vẫn chưa bình tĩnh lại sau khi chứng kiến nụ cười cùng ánh mắt kì quái của mẹ hắn, hắn bịt lấy lương tâm ít ỏi an ủi Chu Tú Mẫn: "Không. Em nghĩ nhiều rồi!" Béo cũng biết Chu Tú Mẫn muốn theo cô Trịnh, trong lòng phỉ nhổ: Mẹ kiếp, hàng này còn chưa bái sư đã học được chân truyền rồi sao? Sắc bén tuyệt đối!

Sau đó Giang Viễn Lâu khinh bỉ: "Ánh mắt của mẹ mày..." Giang Viễn Lâu không dám nói thẳng "mẹ kiếp", trong lòng âm thầm bổ sung, "Chỉ cần không phải là thiểu năng sẽ nhìn ra, hiểu không?"

Béo vô cùng xấu hổ: Mẹ hắn (một bụng bà tám) thật là mất mặt quá đi.

Năm học mới còn một lợi ích khác: Học bổng!

Chu Tú Mẫn giành được hạng hai trong lớp, và nằm trong top mười toàn trường. Anh cả hài lòng, ngoài thưởng gấp đôi tiền học bổng, còn thưởng cho cô ấy mười nghìn tệ vì trong "top 10". Chu Tú Mẫn vui vẻ không thôi, giữ lấy cổ Chu Kính Nhân hung hăng "chụt" hai cái lên mặt hắn, khiến Chu Kính Nhân lần nữa khẳng định em gái hắn là đứa thấy tiền sáng mắt. Anh ba Chu Tú Mẫn cũng tặng chiếc túi xách hàng hiệu làm phần thưởng, ngoài ra còn tặng thêm hai phiếu ưu đãi của kì nghỉ dưỡng. Khách hàng của hắn tặng, hắn lại không có thời gian, tùy tiện cho Chu Tú Mẫn đi chơi cùng bạn. Chu Tú Mẫn rất vui vẻ, cơ hội có một không hai này cô ấy sẽ cùng giày quân đội nhỏ đi nói chuyện yêu đương.

Cho dù là phát triển theo hướng "tình yêu thuần khiết", cô ấy cùng giày quân đội nhỏ cũng có thể đi đến bước này rồi sao?



Chu Tú Mẫn nghĩ.

Hơn một tuần nhàn hạ của kì nghỉ hè ngắn ngủi, cũng vì Chu Sa muốn đi làm thêm mà tan biến, Chu Tú Mẫn cũng chẳng gặp mặt Chu Sa được mấy lần. Tuy ngày nào cũng có thể gọi điện nhưng trong lòng Chu Tú Mẫn có chút buồn rầu, nghi ngờ Chu Sa sợ cô ấy giở trò quậy phá nên cố ý khiến bản thân bận rộn để tránh cô ấy, nhưng rõ ràng cô ấy sờ trên sờ dưới Chu Sa cũng không phản kháng, thế là Chu Tú Mẫn nghĩ, có thể chỉ là thiếu đi một dịp tốt. Nắm vé trong tay, trong đầu bắt đầu nghĩ làm thế nào để dụ Chu Sa đi, khung cảnh ở đó tươi đẹp, không khí dễ chịu, có thể thả lỏng cơ thể, nói chuyện tình nói chuyện yêu, sau đó vô tình thế này thế kia...

Liên tưởng quá độ suýt chút nữa xuất huyết não.

Chu Sa xếp hạng Nhất toàn trường, toàn khoa, toàn khối, toàn lớp, thành tích này, so với đám sinh viên đạt học bổng khác có thể coi là "sáng mù mắt". Từng phần học bổng cộng lại tuy không khả quan như "học bổng gia đình" của Chu Tú Mẫn, nhưng cũng đủ cho Chu Sa và Chu Tú Mẫn vui vẻ: Chu Sa vì "khoản lớn" trời ban, giành được hơn hai nghìn tệ. Chu Tú Mẫn cũng vì thế mà vui mừng cho Chu Sa. Ngoài ra bất ngờ vẫn chưa hết, "Trường học vì hình tượng và mặt mũi của nhà trường, chỉ cần Chu Sa không làm ra chuyện khác thường, chắc chắn sẽ giành cho em ấy rất nhiều lợi ích", tiên đoán trước đó của Béo cũng được chứng thực. Trường học thay Chu Sa giành lấy mấy giải thưởng, cái gì mà "Giải thưởng sinh viên Ưu tú hàng năm" (Sở Giáo dục),giải thưởng "Thanh niên Xuất sắc", "Giải thưởng Năng lượng chính nghĩa" – đây là giải thưởng lãnh đạo địa phương lập ra để khuyến khích người dân tích cực làm việc tốt, do chủ tịch thành phố đích thân khen tặng, người giành giải thưởng còn được lên báo, bởi vì Chu Sa đi khảo cổ, nên lãnh đạo trường thay mặt lĩnh thưởng – ngoài tờ giấy khen thưởng, còn là một nghìn tệ tiền mặt... Trong buổi khai giảng tân sinh viên, lãnh đạo nhà trường đã đích thân trao bằng khen và tiền mặt cho Tiểu Chu, nhiệt liệt khen thưởng Chu Sa cùng những thành tích cô giành được, bao gồm cả thành tích thi cử. Thế là bạn học Tiểu Chu lại lần nữa nổi tiếng!

Chu Sa rất cảm động, cảm thấy bản thân rất may mắn, được nhiều người giúp đỡ, còn thu về nhiều lợi lộc như thế, cuộc sống này quá ân huệ với cô rồi. Chu Tú Mẫn lại không nghĩ thế: Cái này là cậu đáng được hưởng. Đều là cố gắng của cậu giành lấy. Chu Sa cười cười không tranh luận với cô, tranh luận là chuyện rất vô nghĩa, Chu Tú Mẫn là kiểu người "bỏ ra cố gắng thu về thành quả là chuyện đương nhiên", hoàn toàn khác biệt so với suy nghĩ cong queo của Chu Sa cho rằng cuộc sống ngoài cố gắng còn nên cảm ơn.

Chu Tú Mẫn cũng biết suy nghĩ của cô, đương nhiên cũng không chuốc bực vào người, không có hứng tranh luận với cô: Trước đây bọn họ đi qua quảng trường có rất nhiều người ăn xin già nua, người tàn tật, một nhóm người hay một người đơn lẻ hát rong kiếm tiền. Có một cô gái cụt chân hai mươi ba tuổi đang hát "Trái tim cảm ơn", Chu Tú Mẫn nhìn thấy cô gái kia đáng thương, nghe ca từ lại cảm thấy rất chói tai, nói với Chu Sa: "Cô gái này đã thành ra như thế, còn lòng dạ cảm ơn, phải chăng nên đổi bài khác?"

Chu Sa nói: "Cậu không phải người ta, làm sao biết người ta không phải chân thành cảm ơn?"

"Vừa nhìn là biết bị bọn xã hội đen bắt đi kiếm tiền, cảm ơn cái rắm. Hát như khóc ấy, không chừng cô gái kia đã sớm muốn chết." Chu Tú Mẫn chế nhạo. Chu Sa sửng sốt nhìn Chu Tú Mẫn, nói, "Ít ra cô ấy còn sống, sống được đã là một chuyện tốt rồi. Nhưng cô ấy vẫn sống, còn sống thì nên cảm ơn."

"..." Được rồi, từ đó Chu Tú Mẫn biết những chuyện liên quan đến "đạo lí nhân sinh", cô ấy không thắng nổi Chu Sa.

Chu Sa nói: "Tú Mẫn, vì từ nhỏ cuộc sống của cậu đã êm đềm, được người nhà yêu thương, chưa từng chịu khổ cực, đến lúc cậu trải qua rồi, cậu sẽ biết, còn được sống là chuyện tốt đẹp thế nào. Mình cũng rất cảm ơn, cậu xem, mình còn gặp được cậu nữa."

Chu Tú Mẫn vốn đang chuẩn bị nổi nóng: Làm gì thế, nói như thể bản thân không hiểu chuyện, như đóa hoa trong nhà kính... nhưng nghe đến câu cuối cùng lại âm thầm tiêu biến. Đúng rồi, bởi vì giày quân đội nhỏ quá ưu tú, thiếu chút nữa Chu Tú Mẫn đã quên mất thân thế của cô. Cũng không cần nhắc đến thân thế của cô, chỉ câu cuối cùng này thôi cũng rất có sức đề kháng. Chu Tú Mẫn lặng lẽ đáp lại: "Ừ... có lẽ vậy!"

Chu Sa lại cười nói: "Nhưng mình cũng không muốn cậu trải qua khổ cực, cậu có thể vui vẻ mà sống, kiêu ngạo như chú chim là được rồi."

Em gái cậu, ngọt chết mất. Chu Tú Mẫn lại lần nữa khẳng định Chu Sa mang trên người bí kíp tán gái, ai mà kháng cự lại được? Xương cốt Chu Tú Mẫn đều vô lực: "Vậy cậu vĩnh viễn phải đối tốt với mình."

...



Chu Sa hỏi Chu Tú Mẫn muốn mua quà gì. Cô nói bản thân vẫn chưa tặng Chu Tú Mẫn món quà gì, Chu Tú Mẫn cũng không thiếu cái gì, lại nghĩ đến kì nghỉ dưỡng có thể mình mình cậu cậu, "Thế cậu mời mình đi du lịch đi!"

Chu Sa nghĩ nghĩ, "Có đắt không? Mình sợ không đủ tiền. Đợi mình tiết kiệm được nhiều một chút rồi đi được không?"

Chu Tú Mẫn: "..." Được rồi, Chu Tú Mẫn cũng dần dần tiếp nhận tính cách "thật thà" thực tế, không huênh hoang của cô, cũng không lòng vòng, "Anh mình cho vé ưu đãi của kì nghỉ dưỡng, cậu đi với mình nhé!"

"Về trong ngày à?"

"Qua đêm?"

"Nhưng mà... chúng ta đi học cũng không có thời gian." Chu Sa đỏ mặt lẩm bẩm.

Tự nhiên Chu Tú Mẫn cũng đỏ mặt, âm thanh cũng nhỏ đi rất nhiều. "Thứ sáu xuất phát, chủ nhật quay về."

"Ừm!"

Hai người cùng đỏ mặt, không nói chuyện.

"Đi không? Chu Tú Mẫn khẽ hỏi, ánh mắt nhìn xuống chân mình.

"Cậu muốn đi không?"

"..." Phí lời, không muốn đi thì đề nghị làm gì. "Muốn." Chu Tú Mẫn vẫn thật thà trả lời. Qua một khoảng thời gian dài tiếp xúc, cô ấy tìm được cách bắt lấy Chu Sa tốt nhất: Thật thà, không lòng vòng. Bản thân có lòng vòng, ám thị cái gì, Chu Sa cũng không hiểu, cuối cùng sẽ làm chính mình hôn mê, làm chính mình tức giận.

Chu Sa nói, "Vậy... vậy thì đi!"

Cũng rất lâu rồi hai người không ngủ chung giường.

Nhớ tới những cái vuốt ve động chạm ở khu khảo cổ, Chu Sa lại đỏ mặt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.