Bọn họ xuống máy bay, trời đã chuyển tối. Khách sạn họ ở là khách sạn bốn sao, tuy không xa hoa xa xỉ, nhưng rộng rãi tao nhã, các giáo sư mỗi người một phòng, hai người bọn họ chung một phòng. Sau giờ nghỉ, mọi người tập trung ở nhà ăn trong khách sạn, trên bàn ăn còn có một vị giáo sư họ Đới và một vị giáo sư họ Chu, mỗi vị đều dẫn theo một nghiên cứu sinh. Chu Tú Mẫn và Chu Sa mãi mới biết, hội nghị lần này có rất nhiều "trợ thủ" như vậy, bọn họ dùng thân phận này để tham dự các cuộc họp và các hoạt động hai ngày sau đó. Giáo sư Đới và giáo sư Liêu là chỗ thân quen, giáo sư Chu và Chu Mỹ Đích, cô Trịnh cũng là bạn bè. Món ăn thịnh soạn bày trên bàn, nhưng đề tài thảo luận các giáo sư càng hấp dẫn hơn, hai vị nghiên cứu sinh của giáo sư Đới và giáo sư Chu nghe các giáo sư nói chuyện quên cả ăn cơm. Giáo sư Đới nhìn hai học sinh non nớt của Đại học Tây Hoa, ông cho rằng là sinh viên của cô Trịnh và Chu Mỹ Đích, cố ý than thở với giáo sư Liêu: "Thầy Liêu à, không phải tôi nói thầy, thầy cũng khó tính quá, nhìn thấy không tệ thì chọn mấy người đi, nếu không mỗi lần đến đều lẻ loi đáng thương."
Chu Mỹ Đích cầm cốc rượu tay run run, chết oan người vô tội. Giáo sư Liêu thản nhiên gọi Chu Sa một tiếng: "Tiểu Chu, giới thiệu với giáo sư Đới chút!"
Lúc này, ánh mắt không còn ở trên người thầy cao quý tiếng tăm, mà chuyển sang học trò. Thế là, tất cả ánh mắt trên bàn cùng những bàn lân cận nghe thấy được dịp hiếu kì mà liếc đến, rơi trên mặt Chu Sa. Chu Sa đỏ mặt, cố gắng trấn tĩnh, "Chào giáo sư Đới, em là Chu Sa, sinh viên năm hai, dự định nghiên cứu thời Tấn."
Giáo sư Đới nhìn Liêu Cảnh Hưng thản nhiên nói chuyện – thản nhiên không kém phần đắc ý – đã rất ngạc nhiên. Liêu Cảnh Hưng vốn rất hay bắt bẻ, đặc biệt là rất bắt bẻ trong việc chọn học trò, chuyện này còn nổi tiếng hơn thành tựu của ông thầy. Giáo sư Liêu dạy học nhiều năm, nghe nói thu nạp số lượng học sinh chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa nghe thấy Chu Sa mới là sinh viên năm hai, liền rớt cả hàm. Mới năm hai, mới năm hai đã thu nhận vào cửa, đây là nhân tài ưu tú đến mức độ nào đây? Giáo sư Đới nhìn sang Chu Sa, ánh mắt mang theo đôi phần nghiên cứu. Ông cười nói, "Được, được, không ngờ thầy Liêu không nhận học trò thì thôi, đã nhận thì nhận một cô bé xinh xắn như vậy. Em cố lên, tôi sẽ nhớ tên em."
"Vâng!" Chu Sa nhỏ giọng nói, rồi lại ngồi xuống, nhưng không thấy vui mừng vì được khen ngợi, ngược lại có cảm giác khó chịu nói không thành lời. Chu Tú Mẫn cười cười nhìn Chu Sa, cảm giác ngại ngùng lúng túng này đáng yêu chết mất. Cô ấy múc cho Chu Sa một bát canh, "Ăn đi." Chu Sa nhỏ giọng cảm ơn, nâng bát canh lên rồi chầm chậm uống.
Đến lượt giáo sư Chu hiếu kì, "Vậy bạn học bên kia là học sinh của giáo sư Chu hay giáo sư Trịnh, chắc không phải là của giáo sư Liêu chứ?"
Cô Trịnh khẽ liếc, Chu Tú Mẫn không chịu được "ánh mắt yêu thương", tự động tự giác đứng lên giới thiệu: "Em là Chu Tú Mẫn, bạn cùng lớp của Chu Sa, là học trò của giáo sư Trịnh, chào mọi người." Điểm tốt của Chu Sa là không nhiều lời, khiến người bắt chước "mẫu" cũng thư thả.
So với vẻ ngại ngùng lúng túng của Chu Sa, vị này rõ ràng là phong cách hoàn toàn khác, các vị giáo sư cảm thán, một người bên cạnh hứng thú...
"Cá là phong cách của Đại học Tây Hoa các vị là bỏ năm tư chọn năm hai?"
"Thầy Mạc, năm nay thầy chọn được học sinh chưa? Chắc không phải bị người khác cướp đi rồi chứ? Ôi, thầy cũng nên học chúng em, chắc cũng không đáng thương đến thế." Cô Trịnh cũng không ngẩng đầu, thản nhiên đáp lại, vị giáo sư họ Mạc kia bị ánh mắt đáng thương của mọi người nhìn tới, lặng lẽ quay đầu quay về ăn cơm, cũng không dám hừ một tiếng.
Ăn cơm xong, giáo sư Liêu và giáo sư Đới tiếp tục về phòng thảo luận, Chu Mỹ Đích được bạn già mời đi uống rượu, cô Trịnh đi thăm bạn, chỉ vứt lại một câu cho Chu Sa và Chu Tú Mẫn, "Hai đứa nghỉ ngơi sớm đi", rồi đi mất.
Học sinh của giáo sư Đới là người địa phương, mời ba người bị bỏ lại, là bốn người bọn họ ra ngoài chơi, Chu Tú Mẫn cảm thấy cũng được, đến một nơi nổi tiếng thế này, cũng nên ra ngoài ngắm nghía. Thế là vui vẻ đồng ý. Chu Sa hỏi chuyện về "thành phố quỷ", học trò của giáo sư Đới lắc đầu, "Thành phố quỷ thì có, nhưng cũng không có gì đáng nhìn, đều là đồ giả. Nếu muốn mua những đồ dùng hàng ngày như xe đạp cũ, săm xe, đồ điện, thuốc lá, thay vì đến 'thành phố quỷ', chẳng thà đến chợ đồ cũ còn thiết thực hơn."
Chu Tú Mẫn thấy nghi hoặc, vậy giáo sư Liêu nói dẫn bọn họ – thật ra là Chu Sa nói – đi thăm thú thành phố quỷ là có ý gì? Lẽ nào giáo sư cũng không biết "thành phố quỷ" đã biến chất?
Chu Sa nói: "Chỗ đó ở đâu, mấy giờ mở ạ, bọn em muốn đi xem." Bọn họ tìm trên mạng nhưng trên mạng không nói rõ ràng, vẫn nên hỏi người bản xứ cho chắc chắn hơn.
Học trò giáo sư Đới cũng rất vui vẻ rộng rãi, đặc biệt đối với người đẹp, "Ngày nào cũng mở, ngày kia thứ bảy sẽ náo nhiệt hơn. Đến lúc đó anh dẫn hai em đi."
Chu Sa gật đầu, "Vậy làm phiền anh rồi."
Bốn người dạo phố ngắm cảnh đêm, ăn đồ ăn vặt, mua đặc sản, mãi đến mười giờ mới quay về khách sạn. Chu Sa tắm rửa trước, Chu Tú Mẫn gọi điện thoại thông báo bình an cho mẹ và anh trai, rồi mới đi tắm, tắm xong liền dính vào Chu Sa làm ổ, ôm cô đi ngủ. Trước khi ngủ còn có tật giật mình làm loạn chiếc giường bên cạnh, giống như có người ngủ bên đó.
Nửa đêm, trong giấc mộng ngọt ngào, đột nhiên điện thoại vang lên, véo von vô tận, chấn động lòng người, hai người bị ồn ào đánh thức, Chu Tú Mẫn nhích lại gần tủ đầu giường, vơ lấy điện thoải rống lên: "Ai?"
Giọng nói của cô Trịnh điềm tĩnh rõ ràng truyền đến, "Cho hai đứa mười lăm phút chuẩn bị xuất phát."
Xuất phát, xuất phát đi đâu?
Còn chưa kịp hỏi, điện thoại lạnh lùng như cũ... ngắt rồi. Chu Tú Mẫn chuyển lời của cô Trịnh cho Chu Sa, Chu Sa nhìn thời gian, mới 3 giờ 15 phút, sớm như vậy... nửa đêm thế này muốn đi đâu? Hai người nhìn nhau, trong lòng có dự cảm nhanh chóng hành động: Cởi quần áo ngủ, mặc đồ, những ngại ngùng lúc đầu phải vào nhà tắm thay quần áo sớm đã không còn, sau đó đi rửa mặt chải tóc, đi vệ sinh, đi thôi.
Cô Trịnh đã đợi ngoài hành lang, sau đó giáo sư Liêu, Chu Mỹ Đích lần lượt đi ra. Chu Mỹ Đích căn dặn, "Đợi lát nữa chỉ nhìn là được, đừng lên tiếng."
"Vâng!" Hai người gật đầu, đều bị không khí thần bí kì quái này làm cho căng thẳng, "Giáo sư, em có thể hỏi đi đâu không?" Chu Tú Mẫn hỏi.
"Thành phố quỷ!"
Hả? Chu Tú Mẫn và Chu Sa bất ngờ bốn mắt nhìn nhau, giáo sư Chu khó có dịp tốt bụng giải thích một lần, "Không phải là 'thành phố quỷ' bình thường, là 'chợ ngầm', một phần của 'thành phố quỷ'. Người bình thường sẽ không biết. Mở cửa vào bốn năm giờ thứ sáu hàng tuần."
Thì ra là như vậy, không phải "người bình thường có thể biết", chẳng trách. Chu Tú Mẫn và Chu Sa lại nhìn nhau, có thể thấy được hưng phấn chờ mong khó giấu trong mắt đối phương, chợ ngầm, nghe thôi đã có cảm giác thần bí.
Chu Tú Mẫn lại to gan hỏi, "Vậy nếu bọn em nhìn trúng đồ, có thể mua không?"
Cô Trịnh nhìn sang hai vị giáo sư còn lại, Chu Mỹ Đích và giáo sư Liêu cũng không có phản ứng phản đối, thế là cô Trịnh hỏi Chu Tú Mẫn, "Em có mang theo tiền không?"
"Tiền mặt khoảng hơn một nghìn tệ."
Cô Trịnh trợn mắt, "Vậy còn phải xem đã."
Chu Tú Mẫn muốn đâm tường, trong thẻ người ta có tiền được không, có thể để em đi rút tiền không? Thu lại ánh mắt của cô đi. Chu Tú Mẫn muốn bắt lấy tay Chu Sa "oa oa". Cô Trịnh thật sự quá độc rồi.
Bạn cô Trịnh đi chiếc MPV màu đen đến đón bọn họ, chiếc xe màu đen lướt đi hòa trong màn đêm đen, khoảng một tiếng sau, dừng lại bên đường, không đi vào được nữa. Xuống xe, đi thành nhóm, cả đoạn đường không ai lên tiếng, tâm tình các giáo sư thế nào không nói cũng biết. Chu Tú Mẫn vô thức muốn nắm lấy tay Chu Sa, kết quả Chu Sa cũng muốn nắm tay cô ấy, hai cánh tay chạm vào nhau tôi nắm lấy em em nắm lấy tôi, chặt đến không lọt ánh sáng. Tại sao cảm giác sờ sờ nắm nắm này lại như thể đang phạm tội vậy chứ?
Gió đêm có chút lạnh, Chu Tú Mẫn vô thức run lên, Chu Sa như nhớ ra cái gì đó, dừng lại một chút, móc ra chiếc khăn trong túi quàng lên cổ cô ấy, Chu Tú Mẫn không dám nói chuyện, chỉ đành dùng ánh mắt cảm kích nhìn Chu Sa cười cười, nắm lấy tay cô càng thêm chặt.
Đi chừng mười lăm phút đến một con hẻm nhỏ, chỉ thấy con hẻm cong cong uốn lượn, những ánh đèn yếu ớt như có như không lướt tới trong màn đêm âm u, lập lờ như ma chơi, vừa kinh hãi và mê hoặc.
Trong đêm tối, đột nhiên xuất hiện một ông chú, khách sáo hỏi: "Mấy vị từ đâu đến thế?" Bạn cô Trịnh nói chuyện với đối phương mấy câu, ông chú này lại chìm mình vào đêm tối, hiển nhiên, đây là chỗ "mua bán" có tổ chức có kỉ luật. Cô Trịnh nhân lúc người bạn kia và ông chú này nói chuyện, liền nói: Có thể chúng ta sẽ bị lạc. Hai tiếng rưỡi nữa gặp mặt ở đây.
Thế là một nhóm người tiến vào con hẻm nhỏ được "canh phòng", đi vào mới biết con hẻm này chia năm xẻ bảy, rất nhiều ngã rẽ. Mỗi ngọn đèn yếu ớt cất giấu một hai chủ hàng, nhìn thấy khách có hứng thú mới sáng đèn. Sự tồn tại của bọn họ, càng thêm kì quái đến cực điểm với không khí thần bí u ám ở đây. Khách hàng cũng giống như linh hồn bay lượn, tìm kiếm từng vật đúng ý, sau đó tiến hành thương lượng giá cả. Ở đây không nói chuyện thật giả, cho dù là biết giả, mọi người cũng không thể mở miệng đâm thủng, càng không thể "cản" việc mua bán của người khác. Chu Mỹ Đích sợ bọn họ - chủ yếu là Chu Tú Mẫn – tuổi trẻ bồng bột, nếu nhìn thấy đồ giả chắc chắn sẽ chế giễu hoặc làm sao đó, như vậy thì không hay, cho nên mới cố ý căn dặn bọn họ không được nói chuyện. Chỗ này thật thật giả giả khó mà phân biệt, chính là nơi để khảo nghiệm nhãn lực và vận may. Nếu may mắn, mười mấy hai trăm tệ có thể trở thành hàng trăm nghìn tệ, giàu sau một đêm cũng không phải không có khả năng, nếu kém may, mua phải đồ giả thì chỉ có thể tự nhận đen đủi. Tất cả giao dịch đều được tiến hành trong màn đêm và sự im lặng, vừa đến bình minh, cho dù là người mua kẻ bán hay đám tổ chức, đều tan đàn xẻ nghé. Sau đó lại chờ đợi phiên chợ tiếp theo.
Ban đầu nhóm người vẫn đi cùng nhau, đi rồi đi rồi, vì thích hay quan tâm đến thứ đồ gì đó nên không cùng phương hướng, cuối cùng ai đi đường nấy. Tình hình sau cùng: Cô Trịnh và bạn một nhóm, Chu Mỹ Đích và giáo sư Liêu lẻ loi thăm thú, Chu Sa và Chu Tú Mẫn nắm tay – hai người họ so với nhóm giáo sư kia thiếu đi mấy phần thành thục, nhiều hơn mấy phần hiếu kì và nhiệt tình – nhìn thấy cái gì cũng hứng thú, cái gì cũng có thể nhìn rất lâu. Nhưng bọn họ tuân thủ theo đúng lời căn dặn của Chu Mỹ Đích, không nói chuyện, nhìn thấy chủ hàng chém gió với khách về món châu báu, cũng chỉ lặng lẽ rời đi, hoặc lặng lẽ quan sát, vừa đi vừa nhìn vừa nghe, thật là mở rộng tầm mắt.
Đi đến một sạp hàng thắp điện, như thường lệ muốn nhìn một lượt. Chu Tú Mẫn nhìn trúng một chiếc chuông trắng tinh xảo, người bán hàng linh hoạt đi từ bóng tối ra, khẽ hỏi: "Người đẹp, thích không? Đây là món đồ cổ có giá trị thu thập, tôi bảo đảm toàn thế giới chỉ có một cái, đây là 'chuông trấn hồn' mà Nhị thế Phật sống đã dùng, công dụng trấn quỷ duy trì bình an, bạc sterling*, màu sắc vô cùng đẹp. Cô xem, sáng bong sáng bong, đẹp!"
Chu Tú Mẫn nghe hắn ba hoa phóng đại, chỉ cười lắc đầu, không lên tiếng. Ông chủ kia nhìn ra là người không mua bán, có chút chán nản, vẫn khách khí nói: "Vậy hai người xem đi, nhìn trúng cái gì thì tôi bán rẻ cho." Tuy mua bán ở 'thành phố quỷ' nhưng cũng không khác gì mua bán ở bên ngoài, có người đến xem, liền thu hút được người, người nhiều rồi, đương nhiên có thể buôn bán, cho nên hắn cũng hào phóng để bọn họ lật qua lật lại ngắm nghía sạp hàng, còn bản thân lại chìm vào bóng tối. Lực chú ý của Chu Tú Mẫn lại chuyển tới chiếc vòng đeo tay sợi xanh đỏ, sợi này chỉ buộc vào một phần ba chiếc vòng, còn những phần khác đều là màu bạc trắng, trơn nhẵn, màu sắc hài hòa, rõ ràng là đã trải năm tháng, sợi dây rõ ràng bị tàn phá bẩn thỉu, nhưng lại có mùi vị thu hút người. Chu Tú Mẫn có cảm giác mê luyến lai lịch của nó, đang có ý muốn hỏi giá tiền, lại nhẹ thấy Chu Sa khẽ hỏi: "Ông chủ, vòng này bao nhiêu?"
"Tám trăm!"
Chu Tú Mẫn quả quyết từ bỏ, chặt chém quá. Cô ấy muốn kéo Chu Sa đi, Chu Sa lại buông tay cô ấy ra, tiếp tục hỏi, "Có thể giảm giá không?"
"Giảm không được bao nhiêu. Nếu muốn, 720 bán cho cô. Đây là đồ cổ thời Thanh, đã nhiều năm, màu sắc đẹp, sản phẩm tương đối tốt, bây giờ cũng hiếm gặp."
"Năm trăm thì lấy."
"Không được. Giá cuối, 700!"
Cuối cùng Chu Tú Mẫn mạnh mẽ kéo Chu Sa đi, nhỏ tiếng nói: "Cái giá này cũng chặt chém quá, đừng mua."
"Cậu thích mà, đắt chút cũng không sao. Mình tặng cậu. Mình mang đủ tiền."
Chu Tú Mẫn nhất thời ngây người, rất lâu, xấu hổ, "Mình không thích. Chỉ là nhìn thấy có chút ý nghĩa. Cũng không phải mình không mua được. Chỉ là cảm thấy không cần thiết. Mua về cũng vô dụng."
"Thích là được. Không nhất định phải dùng."
Chu Tú Mẫn lại không nói thành lời, "Tóm lại là đừng mua. Đi thôi." Cô ấy kéo lấy Chu Sa muốn tiếp tục dạo sang hàng khác, lúc đó, chủ cửa hàng kia đuổi theo, "Được rồi. Bán cho cho cô. Ôi, lỗ vốn rồi. Tuần trước 600 còn không nỡ bán. Nhìn thấy cô gái xinh đẹp thế này, coi như vừa bán vừa cho."
Chu Sa thích thú móc tiền ra, "Cảm ơn ông chủ!" Chu Tú Mẫn nhìn biểu cảm của cô, trong lòng buồn bực, cảm thấy cô ngốc, ngốc chết mất. Chu Sa đem vòng đặt vào tay Chu Tú Mẫn, khẽ cười, "Cầm lấy đi." Chu Tú Mẫn nhận lấy, "Được rồi, cậu nhìn trúng cái gì, mình sẽ mua tặng cậu."
Chu Sa mỉm cười: "Được!"
...
Chú thích:
1. MPV là chữ cái đầu của Multiple-Purpose Vehicle (có người giải thích là multi-person vehicle) trong tiếng Anh, và gọi theo cách của Châu Âu. Đây là dòng xe đa dụng, có thể chuyển đổi giữa chở người và chở hàng hóa bằng cách gập hàng ghế sau lên xuống. Ở Mỹ dòng xe này thường được gọi là Minivan.
2. Bạc sterling là một dạng hợp kim của bạc chứa 92,5% khối lượng bạc và 7,5% khối lượng của các kim loại khác, thông thường là đồng. Tiêu chuẩn bạc sterling có độ tinh xảo tối thiểu là 925.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]