Chương trước
Chương sau
Từ rất sớm, gia tộc họ Chu đã làm loại nghề dung tục là đào mộ người chết, cũng phát triển với nghề ấy. Gia đình Chu Tú Mẫn cũng theo nghề này, từ đời ông nội mới chuyển sang kinh doanh, làm ăn khá tốt, phát triển đến đời Chu Kính Nhân hiện tại, kinh doanh cũng có quy mô. Từ khi anh hai Chu Tú Mẫn qua đời, Chu Kính Nhân cũng ý thức được, hạn chế để người trong nhà xuống đất làm việc, thậm chí là không làm, hắn cũng khuyên Chu Kính Thanh, nhưng Chu Kính Thanh yêu thích cảm giác kích thích, vẫn tự làm theo ý mình, Chu Kính Nhân chỉ đành tùy hắn. Thật ra nếu Chu Kính Thanh không làm, trong gia tộc bọn họ còn rất nhiều thân thích gần gũi cũng vẫn làm, nhà họ Chu cũng vẫn cần dựa vào "hàng hóa" mà bọn họ cung cấp để hưng thịnh, nghề nghiệp này, bọn họ cũng khó mà cởi bỏ được. Cũng không phải Chu Kính Nhân chưa từng cảm thán, cũng không phải Chu Tú Mẫn không biết, chỉ là trước giờ cô ấy cảm thấy chuyện này cũng không liên quan gì đến Chu Sa. Chu Tú Mẫn cảm thấy bản thân thích Chu Sa và chuyện gia đình mình làm nghề gì đâu có quan hệ gì với nhau chứ? Cho nên trước giờ Chu Tú Mẫn chưa từng nghĩ tới phương diện này, duy nhất có một lần rất lâu trước đây bản thân kinh thường Chu Sa, tại sao kinh thường cũng quên rồi, cô ấy đã cười nhạo gia đình làm nghề đào mộ người chết nào có cao quý hơn ai...

Chu Tú Mẫn cũng không vui vẻ để người khác biết nhà mình làm nghề gì, người khác có hỏi, cùng lắm là quanh co nói mở cửa hàng, hỏi nhiều cô ấy sẽ không kiên nhẫn, sẽ gầm lên, liên quan cái rắm gì đến các người, cho nên Chu Tú Mẫn cũng rất hiếm khi nhắc tới chuyện này với Chu Sa, Chu Sa trước nay cũng chưa từng hỏi, cho nên cái này cũng tính là giấu giếm sao?

Chu Tú Mẫn nghĩ không thông. Lúc nhỏ bản thân nhìn những đứa trẻ trạc tuổi mình trong dòng họ đi đào mộ trúng độc lúc phát độc rất đáng sợ, cũng từ lúc đó, Chu Tú Mẫn bắt đầu mất đi hứng thú với đào mộ, đồ cổ, trộm mộ. Bởi vì biết đáng sợ, bởi vì bản thân không phải là người dũng cảm kiên cường, cho nên Chu Tú Mẫn không có cách nào thật sự yêu thích khảo cổ. Chu Tú Mẫn không tình nguyện nhắc đến chuyện trong nhà, thật ra là vì trong tiềm thức cô ấy cũng không cảm thấy gia tộc mình có gì vinh quang. Chu Tú Mẫn chìm vào trong thế giới nội tâm, "Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, ngay đến cả vợ chồng người yêu những người thân mật nhất cũng cần có không gian riêng", loại đạo lí này ai cũng hiểu, nhưng thật sự làm được có mấy người? Lẽ nào cô ấy giương mắt nhìn vết thương chưa đóng vảy trên tay Chu Sa, sau đó giả vờ như không thấy, mọi thứ vẫn đang ổn mới đúng sao? Giáo sư Trịnh có thể nhẹ nhàng nói bóng nói gió như thế, là vì cô Trịnh và Chu Sa không có quan hệ như bọn họ. Cô Trịnh đã nhìn thấy cổ tay Chu Sa chưa? Nhìn rồi còn có thể nghĩ như thế sao? Chu Tú Mẫn thật muốn lớn tiếng chất vấn cô Trịnh, nhưng lúc này đã muộn rồi, quỷ hút máu đã đi rồi, cô cũng không thể làm như thế. Chu Tú Mẫn buồn bực ngồi ngây người rất lâu rất lâu, mệt mỏi khăn gói về nhà, ngồi trên xe chần chừ rất lâu mới nhắn tin cho Chu Sa: Mình về nhà đây. Tránh cho Chu Sa chạy đến không thấy người. Mẹ Chu nghe nói cô ấy về, vốn rất vui vẻ, lại nhìn thấy bộ dạng sống dở chết dở của con gái mà giật mình, vây quanh Chu Tú Mẫn hỏi sao thế, xảy ra chuyện gì, rồi lại hỏi bị bệnh sao, mau gọi bác sĩ đến khám. Chu Tú Mẫn biết đây là ý tốt của mẹ – nhưng vẫn không kiềm chế được muốn nổi nóng, thậm chí còn sản sinh tâm lí "biết vậy đã không về" – Chu Tú Mẫn nhịn lại an ủi mẹ nói không sao, chỉ là mấy hôm trước bị cảm có chút không thoải mái, mẹ Chu gấp gáp, "Ôi chao, thời tiết này còn bị cảm, con phải chú ý chứ, hay là gọi bác sĩ đến khám nhé." Dặn dò người làm đi mời bác sĩ, Chu Tú Mẫn nói không cần, cũng cứ làm theo ý mình, Chu Tú Mẫn cũng không kiên nhẫn lại lười nói, chỉ đành tùy ý mẹ Chu.

Mẹ Chu dặn dò người làm, lại hỏi Chu Tú Mẫn đi công tác cùng giáo viên thế nào, có đồ ăn ngon không, hỏi cô ấy ăn cơm chưa? Chưa ăn để mẹ dặn người làm làm cơm, Chu Tú Mẫn nói không đói, mẹ Chu vẫn vội vội vàng vàng bảo người làm đi làm đồ ăn ngon. Chu Tú Mẫn về phòng mới ngồi xuống, mẹ Chu lại vào hỏi, hỏi đủ thứ chuyện khiến Chu Tú Mẫn rất phiền phức, sau đó không nhịn được nói buồn ngủ muốn ngủ một lát, rồi "mời" mẹ ra khỏi phòng. Chu Tú Mẫn buồn bực nằm trên giường nhìn trần nhà, đột nhiên nhớ ra tin nhắn, cô ấy gửi tin nhắn cho Chu Sa, Chu Sa cũng trả lời rồi, dọc đường tâm tư lơ đễnh nên Chu Tú Mẫn cũng quên mất. Vội vàng nhổm dậy móc điện thoại từ trong túi ra, kết quả trả lời thì trả lời rồi, nhưng chỉ có một chữ: Ừm! Đương nhiên Chu Tú Mẫn muốn bùng nổ, nhắn nhiều thêm mấy chữ thì chết à? Tức chết mất. Lại nhớ lời cô Trịnh nói bản thân vô dụng, ghét bỏ người khiến mình khó chịu đầu tiên, lại nản chí, quả nhiên cô ấy vô dụng, chìm đắm trong những suy nghĩ rối ren rất lâu, cuối cùng lại nghĩ tới Chu Sa, nghĩ tới vết thương trên cổ tay Chu Sa, Chu Tú Mẫn vừa buồn vừa bất an, có khi nào sẽ chảy máu, chảy rất nhiều máu? Đồ ngốc kia có chăm sóc bản thân mình tốt không, đồ ăn ở nhà ăn có thể bù lại không? Có lẽ suy nghĩ quá nhiều khiến Chu Tú Mẫn không ngủ nổi. Cô ấy nằm trên giường không tập trung nhìn những tài liệu phải dịch của cô Trịnh đưa cho, lại mơ màng ngủ mất, mẹ Chu dẫn bác sĩ tới gõ cửa phòng mới giật mình tỉnh dậy. Mẹ Chu bảo bác sĩ kiểm tra cho cô ấy, tuy không vui vẻ nhưng chỉ đành để bác sĩ kiểm tra, kết quả bác sĩ nói không sao, chỉ là cơ thể suy nhược cần bồi bổ, cho một ít vitamin là xong. Mẹ Chu tiễn bác sĩ quay lại lại nhìn thấy Chu Tú Mẫn ngồi xem máy tính, lại cằn nhằn nói khúc xạ không tốt cho cơ thể, khiến Chu Tú Mẫn phiền muốn chết, không nhịn được hét lên, "Được rồi mẹ, đừng làm phiền con." Đúng lúc Chu Kính Nhân về đến nhà nghe được, đợi khi mẹ Chu ra ngoài, đóng cửa dạy dỗ Chu Tú Mẫn: Sao lại nói chuyện như thế, với mẹ mình mà tỏ thái độ như thế hả? Chu Tú Mẫn cũng biết bản thân sai rồi, không dám cãi lại. Chu Kính Nhân nhìn dáng vẻ em gái như thế, cũng không nói nữa, nhìn cô ấy một cái, "ôi" một tiếng rồi đi, bỗng nhiên cho Chu Tú Mẫn một loại cảm giác rất khó chịu, "Tôi là đồ cặn bã".

Chu Sa nghĩ Chu Tú Mẫn về nhà rồi người nhà sẽ chăm sóc thật tốt, liền yên tâm học hành, còn hai tuần nữa là đến kì thi cuối kì, cô phải nhanh chóng bù lại kiến thức học kì này. Chu Tú Mẫn buồn bực ở nhà hơn hai ngày, mỗi ngày đều được bồi bổ đủ các loại thuốc bổ. Ngoài tin nhắn "ừm" kia ra, không nhận được bất kì tin nhắn nào của Chu Sa nữa, thiếu chút nữa Chu Tú Mẫn tức chết. Mỗi lần nhìn thấy điện thoại không thấy tin nhắn hay cuộc gọi nào của Chu Sa liền quăng điện thoại đi, mượn cơ hội đem tài liệu cho cô Trịnh liền đến trường, lúc đi còn mang theo túi lớn túi nhỏ đồ bổ trong nhà. Cô ấy nhắn tin hỏi Chu Sa ở đâu, Chu Sa nói ở trường, Chu Tú Mẫn thiếu chút nữa tức chết: Lời này không phải thừa thãi sao? Ở chỗ nào trong trường? Chu Sa nói phòng tự học. Chu Tú Mẫn liền đi tìm cô. Chu Sa đột nhiên nhìn thấy Chu Tú Mẫn, sửng sốt, sau đó vui thích: "Tú Mẫn, cậu về rồi à?" Dáng vẻ thật lòng yêu thích không có chút nào là giả dối, Chu Tú Mẫn nhìn thấy buồn bực muốn chết, vứt mình ở nhà không thăm không hỏi, sau đó nhìn thấy mình lại vui vẻ như thế, cậu có ý gì chứ? Vứt túi lớn túi nhỏ đồ bổ lên bàn, không nói lời nào quay người rời đi. Phòng tự học có mấy người, nghe được tiếng động từ hai người, đều quay đầu nhìn bọn họ, Chu Sa cũng không quan tâm đến bọn họ nghĩ gì, vội vàng đuổi theo. Chu Tú Mẫn cố ý "bịch bịch bịch" đi nhanh, Chu Sa nhanh chóng bắt lấy tay cô ấy, nài nỉ: "Tú Mẫn, đừng tức giận được không?"

"Vậy cậu nói cho mình đi..."

Chu Sa trầm mặc. Chu Tú Mẫn hất tay bỏ đi. Chu Sa hoảng hốt đuổi theo, không biết làm sao: "Tú Mẫn..."

Chu Tú Mẫn hét lên với cô: "Đừng nói chuyện với mình. Mình không muốn nói chuyện với cậu. Mình không làm khó cậu, cậu cũng đừng làm khó mình, ok?"

Chu Sa nghĩ một lúc, lắc đầu, thật thà: "Không ok! Cậu đang giận hờn vô cớ."

"Cậu..." Chu Tú Mẫn tức đến không nói thành lời, giọng điệu điềm tĩnh đã trải qua suy nghĩ kĩ càng lại trịnh trọng của Chu Sa khiến cô ấy hoàn toàn bùng nổ, thậm chí Chu Tú Mẫn còn muốn giơ ngón giữa, "Cút đi!" Cô ấy ném lại một câu, đang muốn đi, Chu Sa giữ cô ấy lại, vẻ mặt tràn đầy lúng túng không biết làm sao, "Tú Mẫn, mình đã nói..."

"Mình biết 'mỗi người đều có bí mật của riêng mình', bây giờ mình không muốn biết, cậu không cần nói. Tránh ra!"

"Tú Mẫn, có một số chuyện không nhất định phải biết mới tốt, mình chỉ muốn tốt cho cậu."

Chu Tú Mẫn lạnh lùng, "Mình không cần cậu tốt với mình."

Chu Sa: "..." Một lúc sau, Chu Sa hỏi, "Buổi chiều cậu có đến lớp không?" Chu Tú Mẫn không lên tiếng, Chu Sa lại nói, "Sắp thi cuối kì rồi, mình đã làm ghi chép rồi, buổi chiều lấy cho cậu." Chu Tú Mẫn vẫn không lên tiếng, cũng không đi. Chu Sa nhìn cô ấy dần trở nên im lặng, hai người đứng đó nhưng không nói gì, thỉnh thoảng có người đi qua kì quái liếc hai người một cái, không biết hai người đang làm gì.



Rất lâu, Chu Tú Mẫn nhỏ tiếng hừ một câu: "Mấy thứ kia cho cậu, phải ăn hết đấy."

Chu Sa thấy Chu Tú Mẫn nói chuyện, thở phào một cái, kéo tay cô ấy nhỏ tiếng van nài: "Đừng tức giận nữa, được không?"

Chu Tú Mẫn không nói gì, cũng không rút tay ra. Chu Sa nói: "Cậu muốn tìm cô Trịnh à? Bây giờ là giờ nghỉ, cô Trịnh không ở văn phòng đâu, cậu đến kí túc mình đợi đi, chiều mình đi cùng cậu."

Chu Tú Mẫn mím môi không nói, Chu Sa liền đẩy cô ấy đi.

Hai ngày sau, Chu Kính Nhân đột nhiên chạy đến trường tìm Chu Tú Mẫn, không quan tâm cô ấy có tiết hay không, sắc mặt thâm trầm kéo cô ấy lên xe, đi thẳng đến bệnh viện. Chu Tú Mẫn kì quái, hỏi hắn làm gì, sắc mặt Chu Kính Nhân càng khó coi, "Em trúng độc sao không nói với anh?"

Chu Tú Mẫn khựng người, chuyện này cô ấy cố ý giấu gia đình, anh cả làm sao biết được? Hơn nữa chuyện người trong đội khảo cổ trúng độc, không phải được Quốc gia phong tỏa rồi sao? Chu Kính Nhân biết được tin tức này từ đâu? Chu Kính Nhân cười lạnh: "May mà anh đây còn quen mấy người, nếu không đã bị lừa rồi."

Chu Tú Mẫn lẩm bẩm, "Không phải em sợ mọi người lo lắng sao? Em không sao mà."

"Nếu em xảy ra chuyện, anh phải bàn giao với mẹ thế nào? Em cũng không phải không biết tình hình nhà mình, anh hai em... em lại xảy ra chuyện nữa thì phải làm sao chứ? Nếu em thật sự sợ mọi người lo lắng, thì càng phải nói."

Chu Tú Mẫn muốn nói, vậy thì đừng bắt em đi học khảo cổ. Khóe môi khẽ động cuối cùng cũng không thốt thành lời. Chu Kính Nhân dẫn Chu Tú Mẫn đến bệnh viện có người quen, giao em gái cho bác sĩ, kiểm tra toàn bộ, xác nhận Chu Tú Mẫn không sao mới yên tâm. Một lần dằn vặt, gần hết một buổi chiều. Chu Tú Mẫn rất không vui, bày ra mặt thối, Chu Kính Nhân mắng cô ấy "Còn không phải muốn tốt cho mày à, mày ít bày cái mặt thối với anh đi." Cũng không cho Chu Tú Mẫn sắc mặt tốt, Chu Kính Nhân hận không thể cho Chu Tú Mẫn một trận "lằn đít" như hồi bé...

Biết Chu Tú Mẫn không sao, Chu Kính Nhân mới có thể yên tâm. Hắn nghe ngóng được ít tin tức, nghe nói trong mộ Tần Vương kia cũng không có gì, còn rất hung hiểm, mấy người trúng độc, còn có người chết, trong số những người trúng độc có một cô gái họ Chu, thiếu chút nữa bị dọa vỡ mật, sau khi xác định là "Chu Tú Mẫn", lòng hắn nóng như lửa đốt. Tuy đã tận mắt thấy Chu Tú Mẫn "bình an vô sự", nhưng ai biết có thật không sao, hắn cũng từng nhìn thấy người trúng độc, bên ngoài không sao, đột nhiên lại ngã xuống.

"Nghe nói bạn học của mày cứu mày?"

"Ừm. Cậu ấy xử lí vết thương cho em, sau đó đưa em đến bệnh viện."

"Xử lí thế nào?"

Chu Tú Mẫn đột nhiên cảnh giác, mập mờ nói: "Thì hút độc gì đó."

"Độc thời Ngụy tuy không bằng thời Tấn, nhưng không thể vào miệng, sao em ấy có thể không sao chứ?" Chu Kính Nhân nhăn mày nghi hoặc. Chu Tú Mẫn cố ý không kiên nhẫn, "Em làm sao mà biết được, em hôn mê rồi. Em hôn mê còn phải lấy camera theo dõi cậu ấy à? Anh có phiền không thế? Người ta tốt bụng cứu em anh, anh còn càu nhàu cái gì, hỏi linh ta linh tinh. Không phải anh còn 'quen vài người' sao? Muốn biết thì hỏi bọn họ là được."



Chu Kính Nhân lườm cô ấy, có lúc hắn cảm thấy Chu Tú Mẫn là đồ mắt mù, không có chút lương tâm nào, "Thuốc anh cho mày đâu?" Hắn hỏi, Chu Tú Mẫn đột nhiên uyển chuyển linh hoạt nói, "Ăn rồi. Cậu ấy biết em có thuốc giải độc, hình như là lấy máu độc ra cho em, sau đó cho em uống thuốc giải độc, cho nên em mới có thể nhanh chóng khỏe lại đó."

Chu Kính Nhân nghi ngờ, "Uống thật sao?"

"Anh cả, anh có thể đừng bủn xỉn thế không, bảo em đi học khảo cổ, cũng đừng tiếc ít tiền của mình được không? Lần sau cho mấy viên được không?"

"Mày..." Chu Kính Nhân bị Chu Tú Mẫn chất vấn không nói thành lời, sau đó lại bị cô ấy làm tức giận không nói thành lời, hắn muốn đánh chết Chu Tú Mẫn, làm như loại thuốc giải độc đó hiệu thuốc nào cũng bán không bằng.

Hắn bực dọc hất Chu Tú Mẫn về trường, "Anh muốn gặp bạn học kia của mày để cảm ơn em ấy!"

Chu Tú Mẫn cảm thấy hắn có ý đồ, lập tức từ chối, "Cậu ấy đi công tác với giáo viên rồi. Không ở. Anh muốn cảm ơn thì chuyển tiền cho em, em chuyển cho cậu ấy."

Chu Kính Nhân: "..."

Chu Kính Nhân thật thà hỏi cô ấy: "Trong mắt mày chỉ có tiền thôi sao?"

"Tiền không đại diện cho tất cả, nhưng có thể là giới hạn tốt nhất đại diện cho lời cảm ơn. Cậu ấy nghèo lắm, anh cho nhiều một chút."

"..." Chu Kính Nhân không thèm quan tâm Chu Tú Mẫn, đạp ga muốn đi.

Chu Tú Mẫn khinh thường hắn: "Anh cả, anh thật hợm hĩnh, nói đến tiền là bày ra bộ mặt kia. Sau này đừng đến nữa, mất mặt."

Chu Kính Nhân: "..."

Chu Kính Nhân "pằng" một cái mở cửa xuống xe, hắn muốn đánh chết cô.

Chu Tú Mẫn "a" kêu lên một tiếng, chạy nhanh như bay, mãi đến khi bỏ xa khuôn mặt như muốn giết người kia của anh cả mới dừng lại, thở dốc xong rồi, cô ấy vội vàng gọi điện cho Chu Sa, "Chu Sa, cậu nghe mình nói này, nếu người nhà mình tìm cậu hỏi chuyện mình trúng độc, cậu nhớ phải nói như này..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.