"Chúng ta" của Chu Sa là chỉ bản thân, Giang Viễn Lâu, Béo và Chu Tú Mẫn, nhưng không bao gồm cô Trịnh, cho nên khi cô Trịnh muốn đích thân tham gia, biểu hiện đầu tiên của Chu Sa là kiên quyết phản đối, Béo cũng không đồng ý. Lí do phản đối của Chu Sa rất đơn giản, cô Chương ở đây không có người thân, giáo sư là người quen duy nhất của cô ấy, giáo sư phải ở lại trông nom.
Cô Trịnh lạnh lùng bác bỏ lí do của cô, "Em ấy không cần ai trông."
Chu Sa tức giận, loại tức giận này rất rõ ràng, con ngươi cũng tròn xoe, giống như khó mà tin được cô Trịnh có thể nói ra câu này.
Người khác khó mà hiểu được loại tức giận này, Chu Tú Mẫn lại hiểu, ngày trước hễ cứ nhắc đến chuyện về "Đàm Thi", dù chỉ là tùy tiện, Chu Sa cũng biểu hiện giống như muốn cãi nhau, huống hồ là một người còn sống sờ sờ. Nếu người kia không phải giáo sư của cô, nếu đổi lại là người khác, không chừng Chu Sa sẽ liều mạng với người ấy. Chu Tú Mẫn cho rằng Chu Sa mang theo một loại tâm lí anh hùng bảo vệ người yếu thế, có nhiều lúc, Chu Tú Mẫn cũng không quan tâm, thậm chí thấy nhàm chán, vô vị, nhưng Chu Sa là vậy, đây chính là Chu Sa, ai có cười nhạo kinh thường cũng cho qua, có nói với cô làm người nên nghĩ cho bản thân, xã hội này rất đen tối cũng vô dụng, cô cũng sẽ vĩnh viễn làm việc dựa theo "chính nghĩa" trong tim. Được rồi, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-sa-nhiem/2694657/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.