Vì quá tối, không thể nào phán đoán phạm vi này rộng cỡ nào, cho nên bọn họ cũng không có cách nào để biết vị trí "thành phố chết" mà bản thân đang đứng là nơi nào, bọn họ chỉ có thể phán đoán về cột lớn trong khe hở ban nãy. Giả thiết cột đá kia là thật mà không phải bọn họ hoa mắt nhìn lầm, bọn họ có thể miễn cưỡng cho rằng bản thân đã đi từ giữa mộ xuống phía dưới, vậy rốt cuộc bọn họ còn cách bức tường chết của nơi này bao xa nữa?
Nếu như là của người trước, người từng mang đến đây từ rất lâu trước, vậy người đó hoặc nhóm người đó rốt cuộc đã vào được mộ chính hay chưa, và đã vào như thế nào? Giang Viễn Lâu miết lấy tờ giấy nhỏ, nhìn vào mảng đen đặc phía trước, chìm trong suy nghĩ. Béo cũng suy nghĩ, suy nghĩ của hắn vừa thâm trầm lại mang theo hương vị "anh hùng cô độc", hắn không biết Giang Viễn Lâu đang nghĩ gì, nếu biết, chắn chắn hắn sẽ cho một đáp án khẳng định: Rất nhiều năm trước, có lẽ là bốn mươi năm mươi năm trước, hoặc xa hơn một chút sáu mươi bảy mươi năm trước, có một người đàn ông trầm lặng, có lẽ là hai, đã từng mò mẫm một phen, cuối cùng tìm được chỗ này, giống như bọn hắn, đến được thành phố trầm lặng đen tối này. Bước vào tình cảnh khó khăn "đi vào không cửa, đi ra không đường", hai người đàn ông buồn bã ngồi trên mặt đất, cùng một ngọn lửa yếu ớt, đốt cháy lên một điếu Hatamen, rồi vứt chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-sa-nhiem/2694652/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.