Im lặng như tờ, bốn phía rộng lớn trống rỗng ngay đến nhịp tim của bản thân cũng không nghe được, đột nhiên lại có một âm thanh, giống như tiếng sấm giữa ngày quang, sau lưng mọi người đều lạnh toát, lông gà lông vịt dựng đứng, ngay cả trái tim cũng như ngừng đập.
Rất lâu sau, lại không có bất kì động tĩnh gì nữa. Bọn họ dần dần phản ứng lại, ban nãy thật sự là cơ quan khởi động sao, dù sao cơ quan trải qua năm tháng, cũng có khả năng khởi động lâu một chút, thật ra còn có thể khởi động đã rất giỏi rồi, hoặc là, cơ bản khi khởi động cần đến nhiều thời gian như thế, bốn người tụ lại, quyết định quay lại xem. Ban đầu còn cẩn thận đi lại, đều dựa vào bên cột, sau đó thả lỏng hơn, vượt qua tường chiếu, vừa nhìn, quả nhiên là cửa ngách bên phải đã mở ra, vẫn lộ ra một khe hở, xem ra cơ quan chặn cửa đã được mở ra rồi, sau đó dùng lực đem cả hai bên mở ra, lực này không lớn, cho nên cửa không mở được hoàn toàn, mà chỉ có một cái khe hở. Vừa đi vào, là bố cục bốn cột, thậm chí khiến người ta không thể không hoài nghi, căn phòng thật ra là phòng ở bên trái, hai bên cửa thật ra là cùng một nơi, cho nên vừa vào cửa, Giang Viễn Lâu ý thức tìm kiếm xem có vết tích bột phản quang hay không. Đương nhiên là không thể, bởi vì bọn họ đã kiểm tra phòng bên trái, chỉ có cánh cửa đi ra, cho nên nơi đây có khả năng là một căn phòng khác, mặt đất cũng không có bột phản quang. Trong lòng Giang Viễn Lâu có chút tức giận: Làm cái gì thế, xây nhiều phòng rỗng thế, có biết bây giờ nhà đất đắt đỏ thế nào không? Hắn bắt đầu có chút hiểu ra tại sao nhóm Chu Kính Thanh không thể ra ngoài, vòng đi vòng lại, chắc chắn sẽ làm người ta hôn mê, cộng thêm cơ quan trùng trùng, thuốc độc bày khắp nơi, có thể ra ngoài mới là chuyện không bình thường. Mà Béo lại hứng thú với thiết kế này, tiến vào trong quan sát, thiết kế này vô cùng kĩ thuật, nó không phải chốt cửa bình thường, nơi vốn là chốt cửa, chỉ có hai chiếc hõm tròn bằng gang, ở góc vuông của tường với cửa lộ ra một thanh sắt gấp khéo léo. Sau khi cơ quan tường chiếu khởi động, thanh sắt đó co lại, lực co lại ấy khiến cửa mở ra, rất phù hợp với suy đoán ban đầu của hắn. Béo tán dương thiết kế ảo diệu này, loại thiết kế này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng nội dung và nguyên lí thiết kế vô cùng phức tạp, ngoài ra phải tính toán lực cực kì chuẩn xác, sau đó sắp xếp thiết kế công trình tinh vi, còn cần có năng lực sáng tạo năng lực thi công cơ quan mạnh mẽ. Đương nhiên hiệu quả cũng rất phi thường: Trừ phi đằng ấy cho nổ cửa, nếu không đừng mơ mà vào được. Đương nhiên, cho nổ cửa sẽ dẫn đến phản ứng của chuỗi cơ quan, không trong phạm vi suy nghĩ của hắn. Béo tin, cánh cửa này, hoặc là nói những cánh cửa này nếu đã tốn công thiết kế như thế, chắc chắn không đơn giản, nếu nói lãng phí nhiều công sức như thế mà chỉ cần một kíp mìn đất có thể tùy tiện mở ra, vậy thì quá nực cười. Chỉ khi nghĩ được cách mở nó ra, nếu không thậm chí chỉ cần một lực mạnh thậm chí một chút chạm khẽ cũng có thể khiến những cơ quan ngoài cửa khởi động, dẫn đến cái chết của những kẻ xâm nhập. Béo đem phát hiện này nói với mọi người, Chu Tú Mẫn cười, "Đương nhiên rồi, không lợi hại làm sao nơi này chỉ xếp sau mộ Tần Thủy Hoàng?"
Giang Viễn Lâu đang muốn bước vào, Chu Sa đề nghị nghỉ ngơi một lát, "Nơi bắt đầu, chắc chắn tương đối an toàn." Chu Sa nói như thế. Mọi người từ thành phố chết đến đây, bò qua đường hầm, đi qua mê cung, ngoài hai ba phút nghỉ ngơi ở đường hầm không thể duỗi chân tay, bọn họ vẫn chưa dừng, chần chừ một lát, cũng không có ý kiến, tìm một nơi dựa vào ngồi xuống. Chu Sa lấy chai nước thuốc bôi tay mặt cổ cho Chu Tú Mẫn, sau đó lấy nước, bánh bao, thịt khô, đưa cho cô ấy, hầu hạ chu toàn, Giang Viễn Lâu và Béo lặng lẽ đố kị ngưỡng mộ, lần nữa khẳng định ánh mắt tình nhân thật là thứ đáng hận nhất trên đời.
"Cái này gọi là 'ván đã đóng thuyền'." Chu Sa đáp lại cảm thán ban nãy của Béo với cánh cửa, mọi người nghi hoặc nhìn qua chờ giải thích, "Em nói là thiết kế của cánh cửa này, gọi là 'ván đã đóng thuyền'."
"Vậy nếu không mở đúng cách thì sao?" Béo gặm bánh mì hiếu kì hỏi.
"Sẽ khởi động cơ quan kiếm hay tên khiến người ta bị xuyên thủng như tổ ong." Chu Sa bình tĩnh nói, thịt khô của Béo không nuốt nổi nữa, hắn nghiêm túc nhìn Chu Sa, "Bạn học Tiểu Chu, em biết điểm đáng sợ nhất của em là gì không?" Hắn thành thật giải thích dưới ánh mắt nghi ngờ của Chu Sa, "Chính là em miêu tả chuyện đáng sợ mà mặt không cảm xúc."
Giang Viễn Lâu muốn cho Béo một tràng pháo tay, cảm nhận này, là cảm nhận sâu sắc của giáo viên và bạn học trong chuyến đi Thanh Dương, ví như lúc nói đến chôn sống một đứa trẻ mới sinh, giọng điệu cũng thản nhiên như làn gió thổi qua, nhưng lại khiến người nghe dựng tóc gáy.
Chu Tú Mẫn "phì" cười thành tiếng, lại phun ra một ngụm nước.
Chu Sa hoang mang nhìn bọn họ, "Nhưng mà, cái này là sự thật mà."
Mọi người:...
Ăn uống xong, mọi người dựa vào tường chợp mắt một lát. Chu Tú Mẫn dựa vào vai Chu Sa, bên cạnh Chu Sa là Béo, sau đó là Giang Viễn Lâu. Béo đang nhắm mắt, đột nhiên cảm giác có người khẽ chạm vào cánh tay hắn, hắn mở mắt, nhìn thấy Chu Sa đưa điện thoại đến, hắn nghi hoặc nhận lấy, phía trên màn hình có một đoạn tin: Đàn anh, hai viên thuốc này có tính hàn, có thể không phù hợp với cơ thể nam giới, nhưng ở đây có lẽ có đàn rắn, để an toàn, hai người nuốt vào đi.
Béo nhìn Chu Sa, Chu Sa hất hất cằm nhìn sang Giang Viễn Lâu, Béo kéo Giang Viễn Lâu rồi đưa hắn đọc. Hai người nhớ lại ban nãy ngoài cửa Chu Tú Mẫn hỏi là loài động vật nào mang theo bột phản quang – rết, một câu trả lời thật uyển chuyển – khẳng định Chu Tú Mẫn sợ rắn. Hai người cắn răng, nghĩ trong lòng: Cái này quá ân cần rồi biết không hả?
Nam sinh đương nhiên không sợ rắn như nữ sinh, trước đây ở ngoài khảo cổ, bọn Giang Viễn Lâu từng bắt rắn làm súp rắn, thực tế Giang Viễn Lâu và Béo còn ăn rất ngon lành, chỉ là, đàn rắn... một chữ "đàn" đáng sợ lắm biết không hả? Giang Viễn Lâu đưa điện thoại trả Béo, Béo trả lại Chu Sa, hai người không nao núng kiên định gật đầu, đừng nói cái gì "có chút không thích hợp", cho dù "rất không thích hợp", nhưng vì "để an toàn", bọn họ cũng nuốt.
Chu Sa lại gõ chữ: Một tiếng sau khi uống, chân tay có khả năng xuất hiện hiện tượng lạnh giá, đừng sợ!
Béo và Giang Viễn Lâu lại kiên định gật đầu, viên thuốc này là "thuốc biến tính", có thể đem thể chất dương của bọn họ trở thành âm sao? Em gái Chu Sa quả là em gái thần kì.
Chu Sa cất điện thoại đi, lặng lẽ đưa đến một gói giấy, bên trong có bốn viên thuốc màu xám, Béo bắt lấy hai viên cho vào trong miệng, còn lại đưa cho Giang Viễn Lâu, cũng không khó ngửi, nuốt xuống cũng không có cảm giác gì. Giang Viễn Lâu và Béo coi như hai viên thuốc cảm lạnh, hạnh phúc nuốt xuống hai viên thuốc giải cảm. Qua mười phút, Béo cảm thấy buồn đi vệ sinh, kéo kéo Giang Viễn Lâu, "Đi tiểu tiện không?"
Giang Viễn Lâu gật đầu, hai người nói với Chu Sa muốn đi tiểu tiện, Chu Sa gọi Chu Tú Mẫn dậy, bốn người cùng đi ra khỏi phòng, vì Chu Sa nói: Cho dù bên trong bên ngoài xảy ra tình huống gì, mọi người vẫn nên ở cạnh nhau, nếu bị đóng bên trong bên ngoài thì tệ lắm. Tuy Giang Viễn Lâu và Béo có chút giãy giụa nhưng cũng không ý kiến, nếu tiện thì đi xa hơn một chút là được.
Chu Sa và Chu Tú Mẫn đứng ở cửa đỏ chờ, Giang Viễn Lâu và Béo đi ra ngoài cửa. Chu Sa hỏi Chu Tú Mẫn có muốn đi không, Chu Tú Mẫn có chút giãy giụa, cô ấy khác với bọn Giang Viễn Lâu, bọn Giang Viễn Lâu không cảm thấy ngại, Chu Tú Mẫn cảm thấy đi tè ở mộ người ta... không tốt, nhưng giống như không thể nhịn được nữa, giãy giụa một lúc liền gật đầu, quyết định đợi khi bọn Giang Viễn Lâu quay lại, sẽ đến lượt bọn họ đi.
Giang Viễn Lâu và Béo trốn ở hai cây cột xa nhất xùy xùy. Tuy bọn hắn phải cởi lớp áo bơi liền thân ra, nhưng đã được xử lí đặc thù, xùy xùy cũng không quá bất tiện, nhưng chắc chắn không tiện bằng bình thường trực tiếp cởi quần xùy xùy. Cho nên Giang Viễn Lâu đặt đèn pin xuống dưới chân, giải phóng hai tay, hắn đang xùy xùy, đột nhiên có con rắn màu xanh bò qua đèn pin. Giang Viễn Lâu xùy xùy lên người nó, nó giật mình, vội vàng tránh đi, Giang Viễn Lâu cũng giật mình lùi sau một nước, xùy xùy mất phương hướng, đầu đụng vào cột. Chiếc cột này khắc rồng, nhiều chỗ lồi lõm, khiến đầu Giang Viễn Lâu đau đớn. Chuyện mất mặt như thế hắn sẽ không kêu lên, nhanh chóng xùy xùy xong kéo quần, cầm đèn pin lên, trong lòng nghĩ, bạn học Tiểu Chu vừa nói ở đây có rắn, nó lại lập tức xuất đầu lộ diện dọa mình.
Hắn mới đi được hai bước, lại nghe thấy tiếng cơ quan khởi động "cạch, cạch", hắn giật mình, con đường bí mật hỏng rồi, cánh cửa kia sắp đóng lại? Béo xùy xùy xong, hai người xông về phía cửa, chiếc cửa vẫn như trước không có động tĩnh. Chu Sa và Chu Tú Mẫn cũng nghe thấy, nhưng không vội vàng tự ý hành động, tỉ mỉ nhìn vào bên trong, độ mở của cánh cửa không lớn, vấn đề góc độ, chỉ có thể nhìn thấy một phía, cũng không nhìn thấy thứ gì. Giang Viễn Lâu và Béo muốn vào trong xem bị Chu Sa ngăn lại, Chu Sa nói đợi một lát, đợi đến khi âm thanh cơ quan dừng lại một lúc, cô mới dẫn mọi người đi vào. Vào trong, chỉ nhìn thấy mặt đất vốn bằng phẳng của căn phòng rộng lớn lộ ra một chiếc động vuông vức, còn có cầu thang bằng phẳng xuống dưới, rất dài, phía dưới có một vùng đất bằng, giống như nơi chuyển tiếp của cầu thang, hiển nhiên là liên kết với bên dưới, bên dưới vẫn còn có cầu thang.
Mọi người nhìn nhau, tại sao cái động này lại đột nhiên lộ ra? Lẽ nào khởi động cửa có thể khởi động cơ quan này sao? Lẽ nào cần nhiều thời gian như thế để khởi động cơ quan. Mọi người nhìn nhau sợ hãi, Chu Tú Mẫn nghi ngờ nhìn bọn Giang Viễn Lâu, "Đàn anh, có phải các anh đụng vào thứ gì không? Em và Chu Sa, không làm gì cả.". truyện kiếm hiệp hay
Nếu là bình thường, chắc chắn Béo và Giang Viễn Lâu sẽ nói như văn mẫu "không làm gì cả", nhưng lúc này không phải đùa giỡn, thành thật trả lời: "Không chạm vào thứ gì." Giang Viễn Lâu nói xong, sắc mặt có chút kì quái, "Cái đó... ban nãy hình như anh... đụng phải chiếc cột bên ngoài... như thế có tính không?" Hắn kể lại đơn giản chuyện ban nãy đi xùy xùy gặp một con "rết", giật mình đụng phải cột, mọi người nhìn xuống cửa động, quyết định đến nơi Giang Viễn Lâu xùy xùy xem có chuyện gì, bỏ qua vệt nước trên mặt đất, mọi người nhanh chóng tìm được vết tích cơ quan trên cây cột. Chiếc cột có khung hình rồng vàng, đuôi rồng vàng và chân sau là ở mặt Giang Viễn Lâu vừa xùy xùy, Giang Viễn Lâu đụng phải móng sau của rồng vàng, còn đụng "móp" nó, vốn là một chiếc vuốt lớn liền thân hoàn mỹ, lúc này đã tách rời cơ thể, lõm vào thân cột khoảng hai xen-ti-mét.
Giang Viễn Lâu nhìn vết móng lõm rất buồn bã, "Làm sao đây, anh rất muốn xem có phải ấn vào đây cơ quan trong phòng sẽ khép lại hay không."
Nhưng, sau đó, khép lại sẽ không mở được nữa thì sao? Cơ hội chỉ có một lần thì sao? Nếu đây là lối vào thật sự của cung điện ngầm thì sao? Khép lại thì sao đây? Bọn họ mò mẫm lâu như thế, ngay cả mộ chính cũng chưa mò được – đương nhiên những căn phòng trống này cũng có khả năng là mộ chính theo nghĩa thông thường – mọi người rơi vào trầm tư.
"Mặc kệ đúng hay không, chúng ta cũng không thể mạo hiểm để nó đóng lại. Chúng ta xuống xem thế nào đã." Cuối cùng Chu Sa quyết định, mọi người đều nghe theo.
Nối đuôi nhau mà xuống, xuống sâu bên dưới, phía dưới vẫn là một căn phòng, bố trí ít hơn bên trên rất nhiều, không có cột rồng, chỉ có các bức vẽ diễm lệ trên đỉnh và tường, màu sắc đương nhiên cũng ít nhiều sạm đi, nhưng cũng không giấu nổi vẻ hào hoa tráng lệ của nó, những bức vẽ này, đa phần là thần tiên, thú cát lành, tiên nữ trên trời cùng những bức tranh cát lành, chỉ có hai bức ngoại lệ. Hai bức này nằm ở góc đông nam, chiếm một phần mười diện tích bức tường, là tranh phong cảnh, tả lại núi non trập trùng, sắc núi tú lệ, mây mù vây quanh, có mấy phần hương vị đào nguyên thế ngoại, bên cạnh có văn tự, văn tự viết theo thế đứng, dấu ấn "Giả Giám" rõ ràng. Mọi người lật tìm trong kí ức, cũng không biết "Giả Giám" này là ai, đều ngẩng đầu nhìn Chu Sa, Chu Sa chú ý trên bức tường, mơ màng "a" một tiếng, hiển nhiên không có ý định hay tâm tư trả lời. Nội dung văn tự là: Ta có may mắn được lựa chọn vị trí và xây dựng Hoàng lăng cho Hoàng thượng, thật vinh dự tới sửng sốt, mà Hoàng thượng cho phép ta đi theo bên người (bồi táng),đơn giản là phúc phận ba đời của ta (Vi ngô hoàng tuyển trúc lăng mộ, bồi đãi tại trắc, thiên mộc hoàng ân, tâm hoài long châu, bất thắng hoảng sợ. Ngô chi tam thế phúc). Ta cẩn thận, lần theo sông núi Tổ quốc, chọn hai vị trí xây mộ tốt nhất, đều là những nơi cực tốt, một nơi thế núi ưu mĩ, địa hình đặc thù, rất vi diệu, nhưng vì nơi đó đất lún, cho nên cuối cùng chọn nơi này xây dựng lăng mộ. Nhưng nó quả thật quá kì diệu, ta quả thật quá thích nó, thậm chí không nhịn được mà ghi chép lại (Du lịch biên sơn hà, tuyển bảo địa, diệu tai. Tích nhất địa hãm, cố vu thử. Nhiên, diệu bất khả ngôn, liên chi dĩ vi kí) để làm kỉ niệm. Bức núi sông kia đương nhiên là vùng đất địa thế "vi diệu". Mọi người nhìn một lát, cũng không nhìn ra đó là nơi nào, lại quan sát những bức tranh khác, nhưng Chu Sa nhăn mày gọi bọn họ, sau đó rút điện thoại ra, tách tách chụp lại mấy bức tường "vi diệu' kia. Giang Viễn Lâu sớm muốn làm như thế, hận không thể đi một bước chụp một tấm, muốn ghi lại tất cả những thứ ngoạn mục này, chỉ là sau này không tránh được có "n lần du kí cung điện ngầm". Bọn họ lại đang làm "chính sự", cũng không phải khảo sát, nhìn Chu Sa quang minh chính đại tách tách, hắn lại không nhịn được, dùng tốc độ nhanh nhất rút điện thoại ra tách tách tách mấy tấm, rồi lại nhét vào túi nhỏ bên hông ba-lô. Hắn quyết định, trong tình huống không ảnh hưởng đến tiến độ, tận lực chụp càng nhiều hình càng tốt, quay về nghiên cứu, âm thầm lặng lẽ nghiên cứu thật tươi đẹp biết bao.
"Đây là đâu?" Chu Tú Mẫn đang nghiên cứu "vùng đất địa thế", hỏi, Béo thâm trầm: "Nhìn rất quen."
Béo không nghĩ thế, "Bây giờ kĩ thuật tiên tiến rồi, có vệ tinh có Google, cho dù có là hang cùng ngõ hẻm cũng đào ra được. Cuối cùng sẽ có một ngày tao sẽ tìm ra nó, sau đó đi nhìn xem có bao nhiêu vi diệu."
"Em cũng đi." Chu Sa đột ngột chen vào. Béo ngẩn ra, sau đó hào phóng nói, "Được, chúng ta cùng đi."
Chu Tú Mẫn không có "chí khí anh hùng" như bọn họ, cô ấy quan sát bốn phía, nói, "Chỗ này không nên nhỏ như thế."
Mọi người cũng chú ý, tính toán theo diện tích bên trong, chỗ này, nên có một không gian nhất định mới đúng.
Cũng có thể nói, chỗ này có căn phòng bí mật.
Béo hất tay, "Tìm!"
...
Chú thích:
1. Đào nguyên thế ngoại là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách.
2. Thư tịch: Từ chỉ chung cho sách vở, tài liệu của người cổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]