Chương trước
Chương sau
Thì ra tên râu ria đến góc tường đi tiểu tiện, vừa đi được một nửa lại phát hiện tè lên mặt người chết, dọa gã kêu lên. Người chết đi giày quân đội, đồ rằn ri, dáng vẻ rất giống như người trong nhóm bọn chúng, là một người nước ngoài, trên mặt còn mang theo vẻ hoang mang cứng ngắc, hai mắt không khép lại, giống như chết rồi cũng không rõ bản thân tại sao lại chết. Mặt gầy nhăn mày vì phát hiện này, người này tên Mako, là thành viên trong đội được cử vào đây lần cuối trước khi bọn chúng định từ bỏ kế hoạch này, tại sao lại chết ở đây? Những người khác đâu?

"Cậu gọi Tiểu Lộ qua đây." Lão căn dặn tên râu ria. Tên râu ria nhanh chóng gọi người tới. Mặt gầy kéo thi về một phía, để gã nằm ngửa, Chu Sa nhìn thấy ống quần bên trái của thi thể có một vết gấp, có khả năng là vì quá ngột ngạt mà xắn lên, sau đó lại buông xuống, mấy nếp gấp còn chưa được vén xuống kia làm lộ ra một mảng lông chân đen óng. Chu Sa nhân cơ hội mặt gầy kiểm tra bộ phận khác của thi thể không để ý đến cô, dùng đầu bàn chân gạt mấy nếp gấp xuống, đoán chừng bọn chúng cũng không kiểm tra đến, nhìn cơ thể rậm rạp lông đen như gấu trúc của tên này, khó!

Không lâu sau, Tiểu Lộ đến rồi, phía sau cùng dẫn theo Joker và mấy tên vệ sĩ khác. Trên mặt Joker thâm trầm tới khó coi, chỉ nhìn thi thể trên mặt đất một cái cũng không nói gì. Tiểu Lộ đương nhiên là đảm nhiệm vai trò bác sĩ trong nhóm, không cần căn dặn, tự động tự giác quỳ xuống, thuần thục khám nghiệm tử thi hơn mặt gầy rất nhiều, cuối cùng còn lấy một chiếc kim châm ấn xuống phần ngực của xác chết, sau đó lộ ra biểu cảm nghi ngờ chần chừ, rất lâu không nói gì. Mãi đến khi Joker không còn kiên nhẫn, hỏi gã có chuyện gì, gã mới đắn đo mở miệng, "Trên cơ thể không có vết thương rõ ràng, cũng không có hiện tượng trúng độc... Tên này có bệnh tim sao?" Hiển nhiên Tiểu Lộ cũng biết cách nói này rất kì quái, có thể nói là mang theo chút nực cười không rõ, giống như gã chỉ tùy tiện nói ra, không phải ý nghĩ của gã, nhưng đương nhiên không có khả năng, đám lính đánh thuê khỏe mạnh giống hổ đực này, sao có thể có bệnh tim chứ?

Joker tự nhiên làm mặt lạnh không đáp lại, chỉ có đôi lông mày nhăn lại rất sâu, không biết bóng đen thất bại lúc trước trùm lên quá sâu, hay là thời điểm phát hiện xác chết không rõ nguyên nhân này rất không đúng lúc. Từ lúc bản thân ả bò vào khe nứt hẹp kia, nội tâm ả còn chưa bình tĩnh, luôn có một dự cảm không lành, lúc này dự cảm này càng thêm mãnh liệt. Chỉ là bọn chúng đã đến đây rồi, cũng không còn đường lui. Joker ép lại cảm giác khó chịu trong lòng, hỏi Chu Sa đứng một bên trầm ngâm không nói, "Này, sinh viên, em khảo sát có phát hiện được gì không?" Âm thanh mang theo ý cười lạnh lẽo châm biếm, Chu Sa cũng không kích động, nhàn nhạt nói, "Không phát hiện gì."

"Ờ!" Joker cười lạnh, làm thái độ trách cứ "kẻ lười biếng nước tiểu cũng nhiều". Ả cũng không nói phải xử lí thi thể thế nào, quay người rời đi. Tiểu Lộ và mấy tên khác đương nhiên cũng đi theo, mặt gầy lại chần chừ nhìn nhiều thêm mấy cái, chỉ là cũng không làm chuyện gì dư thừa, rất nhanh cũng rời đi. Chu Sa biết bản thân không thể ở lại, ở lại cũng không có tác dụng gì, nhiều nhất chỉ có thể xác định suy đoán của bản thân, nhưng như thế sẽ khiến mặt gầy chú ý, không cần thiết.

Thật ra Chu Sa có thể suy đoán tình hình lúc đó: Đám người của Joker tiến vào nơi này trong ngày hè nóng nực, đang là mùa sinh sản của rắn vảy đen có độc và rắn trắng không độc. Có lẽ bọn chúng vơ vét (hoặc là kiểm tra) trong này, tên đã chết kia không nhịn được nóng nực mà xắn ống quần lên, sau đó có lẽ được cảnh báo (hoặc tự gã buông xuống) mới hờ hững buông xuống. Gã đi đến góc tường, cùng chỗ với tên râu ria đi xùy xùy ban nãy, gã rất đắc ý, thậm chí còn lẩm nhẩm hát hò trong miệng, vui vẻ đi tiểu, kết quả làm phiền hai con rắn một đực một cái đang giao phối, con rắn đực nổi điên cắn gã một cái. Rắn vảy đen lúc đang giao phối là độc nhất, chất độc tiến vào cơ thể người, chỉ mười mấy giây liền có thể khiến tim tê liệt mà chết, đừng nói đến kim châm, cho dù là kĩ thuật hiện đại nhất, cũng không nhất định có thể kiểm tra ra. Nghe nói năm đó tổng thống Mỹ phái người ám sát Fidel Castro, lãnh đạo của Cuba cũng sử dụng loại thuốc độc được tạo thành từ độc trên cơ thể loài rắn này, có thể giết người vô hình, cho dù có nghiệm thi tỉ mỉ cỡ nào cũng không tìm ra nguyên nhân. Kết quả nữ đặc vụ được giao nhiệm vụ ám sát lại trúng tiếng sét ái tình với Fidel Castro, liền trở thành bi kịch của nước Mỹ, không những nhiệm vụ ám sát thất bại, ngay đến cả thuốc độc mới được điều chế cũng rơi vào tay Cuba. Cuba cũng ăn miếng trả miếng, dùng thứ đồ chơi do chính Mỹ chế tạo tiêu diệt mấy vị lãnh đạo cấp cao của Mỹ, khiến cục tình báo Mỹ như người câm ăn hoàng liên, có khổ mà không thể nói.

Nghe nói loài rắn vảy đen này chỉ tập trung dày đặc ở một vùng, cũng coi là đặc sản của Quảng Tây Trung Quốc. Năm đó Cuba muốn lấy được loài rắn này đã bán cho Trung Quốc lượng lớn mía đường chất lượng cao với giá vô cùng ưu đãi, còn được gọi với cái tên mĩ miều, "Tăng cường tình hữu nghị sâu sắc Trung Quốc – Cuba, để nhân dân Trung Quốc cảm nhận được tấm lòng ngọt ngào đẹp đẽ của nhân dân Cuba", khiến người Trung Quốc cực kì buồn nôn. Trung Quốc nghe động tĩnh mà nắm tình hình, cũng hào phóng "hiến tặng" một trăm con rắn vảy đen để làm quà đáp lễ.

Năm đó ám sát thất bại để lại hậu quả nghiêm trọng, khiến Tổng thống Mỹ bị giày vò thê thảm, không lâu sau thì mất chức. Mãi đến khi quan hệ Mỹ – Cuba được cải thiện, hoạt động ám sát của hai bên mới giảm đi, nhưng loại thuốc độc có thể giết người vô hình này vẫn luôn được cục Tình báo Cuba nắm chặt trong tay chưa chịu buông.

Chu Sa có thể biết được nhiều chuyện như thế là nhờ những bài học năm đó của giáo sư Hà Văn Siêu, sau đó giáo sư Hà say mê chế tạo thuốc độc, những câu chuyện thú vị có liên quan không liên quan đến bài giảng cũng kể cho cô.

Cho nên cũng vì thế mà cô lựa chọn rời đi.

Đám người Joker đốt hai đống lửa để hong quần áo giày dép tại nơi dừng chân ban nãy, đương nhiên không có phần cho nhóm Chu Tú Mẫn, bọn họ lặng lẽ ngồi một bên, tận lực diễn vai của những kẻ đáng thương, nhìn thấy Chu Sa quay lại, đều ngẩng đầu lên dùng ánh mắt hỏi đã xảy ra chuyện gì. Chu Sa ngồi xuống cạnh Chu Tú Mẫn, đầu tiên xoa xoa tay cô ấy, lạnh như băng, nhăn mày, "Sao mọi người không đốt lửa?" Lại cảm thấy câu nói này có hơi dư thừa, thế là không tiếp tục vấn đề này nữa, quay lại chủ đề chính, "Phát hiện có một người trong đám bọn họ chết rồi."

Câu nói này có chút kì quái, nhưng nhóm Chu Tú Mẫn vẫn hiểu: Phát hiện ra một người trong nhóm người mà Joker cử đến lần trước đã chết.

Chu Tú Mẫn dùng môi hỏi: Chết thế nào?



Chu Sa cười lạnh. Giống như nhàm chán nhặt một nhành cây lên vẽ ra con rắn trên mặt đất, Chu Tú Mẫn còn ngẩn ra, Giang Viễn Lâu và Béo có ấn tượng sâu sắc, lập tức phản ứng lại: Bị rắn cắn chết.

Giang Viễn Lâu và Béo thở dài: Tại sao ngôi mộ nào cũng nhất định phải có rắn chứ? Đây là thiết kế đáng chết gì? Ngã! Được rồi, sau khi Giang Viễn Lâu và Béo nghĩ thông, liền bình tĩnh: Một lần suýt chết hai lần là quen! Bọn họ đều có một lo lắng: Bây giờ bọn họ không chạy được – lối vào chỉ có một, cho dù bọn họ có ẩn nấp kín đáo đến cỡ nào, Joker cũng có thể canh giữ ở miệng giếng đuổi giết bọn họ – vào mộ rồi thì có thể sao?

Xem ra, đều là mệnh, sống chết có số phú quý tại trời cái gì đó... dưới họng súng của mười mấy tên đàn ông cao to lực lưỡng, đơn giản là có mọc thêm cánh cũng khó thoát, muốn giống như phim ảnh khởi tử hồi sinh chỉ cần mười mấy giây, có lẽ, không thể nào.

Dập lửa, đoàn người lại tiếp tục đi về phía trước. Ra khỏi thôn làng, đã mấy tiếng kể từ lúc xuất phát, bọn họ cũng không tính là phải vượt qua rừng rậm, chỉ theo đoàn mà đi, cây cối càng ngày càng um tùm, bọn họ còn có thể miễn cưỡng phân biệt phương hướng, đến sau đó, chỉ có thể mơ màng, mù quáng đi theo đội hình, thậm chí đông tây nam bắc ở đâu, hoàn toàn không có cảm giác.

Ý chí của con người hoàn toàn bị mài mòn, lúc bắt đầu, Giang Viễn Lâu còn lưu ý đến chỗ này có đặc trưng gì, chỗ kia có đặc điểm gì, để tiện cho lúc chạy trốn có căn cứ, sau đó phát hiện dường như tất cả ngóc ngách nơi này không quá khác biệt, tất cả "kí hiệu" vốn không có tác dụng gì. Người càng ngày càng mệt mỏi đói khát, tinh thần cũng xuống thấp, có loại cảm giác muốn triệt để buông thả, chỉ có thể dựa vào chút ý chí ngoan cố cuối cùng để không ngã xuống, dù sao đám người kia cũng là dân chuyên nghiệp, lính đánh thuê, kiên cường hơn đám sinh viên khảo cổ bọn họ rất nhiều, lúc này hoàn toàn có thể thể hiện được trình độ tố chất rèn luyện, dẫn đoàn, phòng vệ, hậu cần, có đường lối không loạn, vô cùng lão luyện. Bọn họ cắn răng, tự cổ vũ mới có thể không "thua" quá mất mặt.

Thời gian đã là tám giờ tối.

Xuyên rừng rậm ngay trong đêm, không biết nên nói nhóm người này gan to tày trời hay là dũng cảm hơn người. Ngày hôm sau nhóm Giang Viễn Lâu mới biết, ở đây ban ngày hay ban đêm cũng không có gì khác biệt, rừng núi rậm rạp, khắp nơi đều là đại thụ, ngửa mặt lên cũng không thấy gì, có lẽ cũng không hề kém cạnh Thần Nông Giá nổi tiếng.

Đi đến trước cây si lớn có hai gốc cây năm người đàn ông to lớn cũng không chắc ôm hết mọc đối diện nhau, Joker ra lệnh tạm dừng tiến hành dựng trại qua đêm. Một đám người thành thục cắm trại, nổi lửa, nấu cơm. Lúc này vẫn có hai người dùng súng "chĩa" về nhóm Chu Sa. Giang Viễn Lâu tỏ ý với mặt gầy cho bọn họ một đống lửa để bọn họ hong khô quần áo giày dép, mặt gầy xin chỉ thị của Joker, Joker cảm thấy lúc này không cần thiết phải làm khó bọn họ, hất tay đồng ý cho Giang Viễn Lâu kiếm củi về đốt, thế là nhóm Chu Sa cũng có một đống lửa.

Đám Joker đang nấu thịt, tiện tay vứt một ít bánh mì lương khô cho bọn họ, mùi thịt không ngừng bay qua đây, mệt mỏi cả một ngày đặc biệt khát vọng, nhưng đám người Joker đương nhiên không chiêu đãi thịnh soạn với "con tin" như thế, bọn họ chỉ có thể nuốt nước bọt, cắn bánh mì nghĩ đó là thịt. Chu Tú Mẫn bò lên đùi Chu Sa thiếp đi, Chu Sa hong khô giày cho Chu Tú Mẫn và bản thân, Giang Viễn Lâu và Béo cũng thế. Ba người im lặng không nói gì, trong lòng nặng nề.

Buổi đêm trong rừng sâu vô cùng lạnh, bọn họ bị đẩy vào trong lều, bốn người ôm thành một vòng nằm ngủ nhưng bị giá lạnh làm tỉnh, ra ngoài tìm củi sưởi ấm nhưng bị cản lại, mặt gầy gác đêm nghe thấy động tĩnh, bảo bọn họ đến chỗ lão. Nhóm Chu Sa đi đến, gác đêm còn có Tiểu Lộ và một người đàn ông xăm trổ, Tiểu Lộ sớm đã ngủ say chảy cả nước dãi, tên xăm trổ cũng đã ngủ sâu, Béo lặng lẽ nhìn đến súng của mấy tên canh gác, lặng lẽ ngồi xuống, lại phát hiện mặt gầy đang nhìn hắn, trong lòng Béo giật thót, nghĩ tên mặt gầy này giống như lúc nào cũng có thể nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

Mặt gầy "hiền hòa" đưa hai chai bia cho bọn họ, "Uống không?"

Béo nghĩ nghĩ nhận lấy, Giang Viễn Lâu lắc đầu từ chối, Chu Tú Mẫn liền nhận lấy, mặt gầy giống như có chút bất ngờ vì cô gái này có thể uống rượu, lộ ra biểu cảm có chút choáng váng, nhưng cũng không nói gì. Chu Tú Mẫn uống một ngụm rồi đưa cho Chu Sa, Chu Sa cũng uống một ngụm, Giang Viễn Lâu lấy cành cây lặng lẽ chọc đống lửa, không khí có chút trầm ngâm. Mặt gầy lộ ra cánh tay luôn giấu trong ống tay áo, bàn tay đó to không tưởng, khiến giang Viễn Lâu nhìn nhiều thêm mấy cái. Đống lửa mang theo sự ấm áp khiến tâm trạng mặt gầy không tệ, lão hờ hững mở miệng, "Không quen sao?" Giọng điệu như đang nói chuyện, như thể chuyện đương nhiên khiến nhóm Chu Sa nghẹn lời. Quen? Quen đi đường rừng hay quen bị bắt làm con tin? Vấn đề này cũng quá nực cười rồi.

Mặt gầy cũng không cảm thấy bản thân nực cười, uống một ngụm bia, nhàn nhạt nói, "Đi thêm một ngày nữa, chúng ta sẽ đến được khe núi sâu, sau đó có thể tiến vào trong mộ."

Chu Sa nhịn không được hỏi, "Rốt cuộc các người đã đến được đâu rồi? Nhìn các người có lẽ biết nhiều hơn chúng tôi rất nhiều, tại sao lại muốn bắt cóc chúng tôi?"



Mặt gầy lộ ra biểu cảm kì quái, "Ở giữa." Lão cũng không che giấu, "Nhưng mỗi lần chúng tôi đến đó, lại không thể vào sâu hơn bước nữa. Đó là nơi chúng tôi có thể xâm nhập sâu nhất."

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Giang Viễn Lâu thấy lão không độc ác quá quắt giống Joker, nhịn không được cũng hỏi một câu.

"Không biết." Mặt gầy vẫn làm bộ hờ hững, "Người của chúng tôi vào trong, không ai có thể sống sót trở ra."

Trong lòng mọi người bất ngờ, "Tại sao các người biết đến giữa thì... kết thúc?" Giang Viễn Lâu lắp bắp hỏi, mặt gầy lại không trả lời, biểu cảm trên mặt dường như đang cười nhạo Giang Viễn Lâu "sao mày ngu thế?" Giang Viễn Lâu lúng túng xoa mũi không nói gì.

Chu Sa đột nhiên hỏi: "Lão luyện như các ông còn thất bại, dựa vào cái gì mà nhận định chúng tôi có thể vào đó?"

Mặt gầy cười lạnh, "Đó là quyết định của Joker." Hiển nhiên lão cũng không coi trọng quyết định mang theo bọn họ.

Nhóm Chu Sa nhìn nhau, hiển nhiên, không nhất thiết phải dẫn theo bọn họ, vậy, tại sao?

Sáng sớm xuất phát, giống như mặt gầy nói, đi thêm một ngày, đến được khe núi lớn, đi qua khe núi, xuyên qua khu rừng có chút ấm áp, liền có thể xâm nhập vào ngôi mộ cổ rộng lớn dưới lòng đất, không phải, là một thành phố rộng lớn dưới lòng đất, kiến trúc hùng vĩ ở đó bị cỏ dại, bụi cây quấn lên chằng chịt, phật tượng trước ngôi đền to lớn này thật đủ để khiến cho bất kì nhà khảo cổ học nào dâng trào nhiệt huyết...

Đám trộm mộ cũng vậy.

Bọn chúng giống như những kẻ đào vàng tập sự bước vào dòng sông vàng, nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ trước mắt liền ngây người ra, sau đó bọn chúng đều điên cuồng hoan hô, loại cảm xúc kịch liệt này khiến đám chim rừng sợ hãi bay đi, những tiếng chim phành phạch vang vọng giữa không trung.

...

Chú thích:

1. Thần Nông Giá: là Lâm khu (tương đương với cấp huyện) duy nhất tại Trung Quốc, nằm ở phía tây bắc của tỉnh Hồ Bắc. Lâm khu không trực thuộc địa cấp thị nào của tỉnh mà trực tiếp thuộc tỉnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.